Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 545: Lại được tuyên dương(2)

Chương 545: Lại được tuyên dương(2)
Chương 545: Lại được tuyên dương(2)
“Đúng thế, cái này còn lợi hại hơn, là tấm gương phụ nữ, không chỉ là chiến sĩ thi đua nhặt bông.”
“Không biết là có phần thưởng gì.”
“Mau đi xem đi.”
Phụ nữ đều chạy đến nhà đại đội, chào đón các lãnh đạo đến để biểu dương phụ nữ chiến sĩ thi đua.
Đứng đầu dẫn đường là Trang Oánh, cô ta đi cùng các lãnh đạo huyện ủy.
Cán bộ đến lần này là phó bí thư Lữ huyện ủy, anh ta đại diện cho bí thư Cao. Ngoài ra, còn có Hội liên hiệp phụ nữ huyện ủy, chủ nhiệm Lữ Ái Linh.
Trần Ái Nguyệt cảm thấy bản thân dạo gần đây hơi khoe mẽ, kể từ khi công cuộc luyện sắt thép bắt đầu, các cán bộ không có nhà, hễ nơi nào cần cán bộ ra mặt đều do cô ta thu xếp.
Lần trước, trạm trưởng Kinh phát phần thường chiến sĩ thi đua bông thì cô ta đã chơi trội một lần, không ngờ đến hiện tại còn có lớn hơn.
Đồng chí Mạc Như đúng là kẻ dở hơi.
Quả nhiên bản thân không nhìn lầm cô, liên tiếp tăng vinh dự cho bản thân, hiện tại đến công xã, bản thân còn có thể diện hơn trước.
Cô ta chạy đến giữ chặt Mạc Như: “Đồng chí Mạc Như! Mau lên, mau đi đón tiếp lãnh đạo.”
Mạc Như đang nghĩ trong lòng về sự biểu dương của huyện ủy, dù sao cũng sẽ tặng thêm phần thưởng, lần trước chiến sĩ thi đua bông đã tặng phiếu mua vải năm trượng, lần này không được mười trượng thì cũng không thể thấp hơn năm trượng.
Cô thực sự rất cần vải.
Phó bí thư Lữ đeo cặp kính gọng vàng, lịch sự nho nhã, bởi vì tóc cạo hơi ngắn nên anh ta cố ý đội một chiếc mũ giải phóng màu xanh có ngôi sao năm cánh màu đỏ tươi ở phía trước mũ.
Lữ Ái Linh rất cao lớn, tóc ngắn ngang tai, mặc bộ đồ Lê Nin màu xanh quân đội, trông giống như người đàn bà thép.
Trần Ái Nguyệt vội nghênh đón: “Chào mừng các lãnh đạo đến chỉ đạo công tác.”
Phó bí thư Lữ cười: “Ai là đồng chí Mạc Như thế?”
Trần Ái Nguyệt vốn định bắt tay với anh ta, vừa nghe thấy đã vội đẩy Mạc Như lên trước: “Bí thư! Đây là đồng chí Mạc Như của chúng tôi.”
Phó bí thư Lữ nhìn cô ta rồi nhìn Mạc Như, sau đó nhìn người phụ nữ da đen và mạnh mẽ ở bên cạnh, hóa ra anh ta nhận nhầm người, anh ta còn tưởng Trương Cấu và Ngô Mỹ Anh là chiến sĩ thi đua trong số đó.
Hóa ra là cô vợ nhỏ bé trắng nõn nà, xinh đẹp.
Anh ta lẩm bẩm trong lòng, cô vợ nhỏ bé yếu đuối như thế có thể làm chiến sĩ thi đua ư?
Lần này còn đánh cả Khám Nhật Sơn, trở thành tấm gương phụ nữ, có sự khác biệt hơi lớn.
Anh ta suy ngẫm cho dù không cao lớn thì ít ra cũng phải là một phụ nữ cường tráng giống như phụ nữ Liên Xô, có thể một mình vác gỗ mới đúng.
Anh ta nghĩ trong lòng, nhưng ngoài mặt lại cười rất nhã nhặn: “Đồng chí Mạc Như! Chúc mừng cô, cảm ơn cô.”
Mạc Như bắt tay với anh ta: “Cảm ơn bí thư Cao, cảm ơn bí thư Lữ, cảm ơn các vị lãnh đạo.”
Lúc này, bản thân không cần nói gì, chỉ cần bày tỏ lòng trung thành và cảm kích là được rồi, phần còn lại là để cho Trần Ái Nguyệt phát huy.
Hiện tại, Trần Ái Nguyệt đã luyện tập nên cô ta rất biết nói những lời khách sáo, dù đôi lúc nghe có hơi khó chịu nhưng ít ra về hình thức cô ta không giống với cô.
Mạc Như cảm kích xong lui sang một bên, nhường sân khấu cho các lãnh đạo biểu diễn.
Tất nhiên là phó bí thư Lữ muốn nói đôi lời, tuyên truyền chính sách của Đảng và quyết tâm đả kích phái phản động, tiếp đó là bày tỏ sự quan tâm của bí thư Cao và các lãnh đạo đối với người dân, biểu dương đồng chí Mạc Như.
Bởi vì mọi người đều bận rộng luyện sắt thép, bí thư của công xã Hồng Kỳ cũng không có mặt, không có cấp dưới trực thuộc tâng bốc trước mặt. Tuy Trần Ái Nguyệt chỉ biết nói vài câu, nhưng cho dù ngăn cách cấp bậc thì cô ta cũng tâng bốc Lữ Ái Linh nên bí thư Lữ không có cảm xúc mạnh mẽ.
Anh ta cười nói: “Đồng chí Mạc Như! Bí thư Cao đang lúc trăm công nghìn việc vẫn đặc biệt dặn dò chuyện này, bảo tôi phải tự mình đến trao tặng cho cô danh hiệu vinh dự ‘Tấm gương phụ nữ dũng cảm không sợ hãi’, đây là giấy khen và cờ thi đua.”
Mạc Như vội đưa hai tay ra nhận, cười như một học trò nhỏ đón ánh nắng mặt trời: “Xin các vị lãnh đạo yên tâm, đại đội Tiên Phong chúng tôi nhất định sẽ chăm chỉ cày cấy, hoàn thành nhiệm vụ nộp thuế lương thực dưới sự soi sáng của Đảng.”
Cô không muốn biểu hiện thái quá nên phải ngốc nghếch một chút để lãnh đạo không nhớ đến cô, họ cảm thấy cô không biết nói chuyện, nói năng vụng về thì sau này nếu cần lộ diện sẽ không gọi cô, như thế thì cô sẽ an toàn hơn.
Quả nhiên, phó bí thư Lữ thấy tuy xinh đẹp và lanh lợi nhưng ngốc nghếch không biết nói chuyện, không có nội hàm cũng không có hiểu biết nên cũng không có hứng thú quá nhiều.
Anh ta cười nói: “Để đồng chí Lữ Ái Linh, chủ nhiệm Hội liên hiệp phụ nữ huyện ủy của chúng ta stặng cho đồng chí Mạc Như phần thưởng của huyện ủy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận