Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 441: Tặng quà!

Chương 441: Tặng quà!
Chương 441: Tặng quà!
Mỗi nhà ba cần còn dư vài cân, đều nói cho anh hùng bảo vệ bông gòn rồi.
Mạc Như lấy một cân, “Còn dư thì mọi người chia đi, mọi người yên tâm, bông gòn năm nay của chúng ta khá nhiều, sau khi nộp nhiệm vụ xong còn được chia nữa.”
Đan Điệp Cầm tự cho rằng biết được chuyện gì hay lắm, suy nghĩ có phải Mạc Như cố tình để bông gòn dính cỏ, nhưng mà chị ta không dám nói ra.
Dù gì mỗi ngày nhặt bông gòn chị ta cũng có phần.
Mình cũng có thể chia được bông gòn, đây chính là việc tốt.
Khích lệ một cái như vậy, các phụ nữ của đội hai lại hăng hái trở lại.
Đội phó của đội một nghe xong cũng mau đi học theo, bọn họ không có nhiều bông gòn như vậy, nhưng mà có thể chia những bông gòn tệ không đạt chuẩn, rồi vẽ một cái bánh lớn sau này có thể chia được nhiều hơn.
Sự thật chứng minh rằng, cực kỳ hữu hiệu!
Nói về Trần Ái Nguyệt, sáng sớm đã sửa soạn một phen, chải bộ tóc ngang vai nghiêm chỉnh, kẹp kẹp tóc lên, mặc đồ Lênin màu xanh lam, cắm bút vào, đi đôi giày giải phóng màu xanh lá, cuộn tranh tuyên truyền lại dùng vải đỏ cột chặt, lại kẹp túi dưới nách, bèn vội vàng đến nhà máy gang sắt.
Để khai khoáng tiện lợi nhà máy gang sắt được xây dựng ở phía bắc mỏ sắt, nói là nhà máy gang sắt, thực ra chỉ là một nơi ngoài trời.
Từ xa là có thể nhìn thấy ở đó bốc khói nghi ngút, ánh lửa chập chờn, lò cao bằng đất dày đặc như lửa phía xa chân trời.
Sau khi đến gần, bên tai tiếng trâu ngâm gào thét, tiếng người ồn ào, náo nhiệt như trẩy hội cuối năm vậy.
Một con đường đất mới xây rộng rãi từ nhà máy gang sắt đi về phía đông bắc kéo dài mãi đến nhà ga xe lửa.
Để xây con đường này trước sau đã tận dụng hai nghìn lao động, trâu ngựa lừa càng là hàng nghìn. Đảm bảo cự ly ngắn nhất, xuyên thẳng qua ruộng đất, thôn quê, sau đó đến thẳng nhà ga xe lửa.
Bây giờ trên con đường này xe qua lại tấp nhập, xe gia súc, xe kéo tay chiếc này nối tiếp chiếc kia, tất cả đều vận chuyển than đá đến vận chuyển khoáng sản đi.
Bước vào trong phạm vi của nhà máy gang sắt, khắp nơi đều là lò cao nhỏ, có cái đã xây xong cũng có cái đang xây. Cái cao thì hơn ba mét, thấp thì hơn một mét, thậm chí còn có chưa đến một mét, nhìn dáng vẻ kỳ lạ.
Mỗi cái lò cao nhỏ xây xong đều được trang bị thùng quạt, có ba bốn người đàn ông ở đó, nghe nói không được rời khỏi phút nào, nếu như lò bị nguội thì nước sắt trong đó sẽ không tan ra được, làm không công, chỉ có thể đập lò moi ra.
Trần Ái Nguyệt cũng không hiểu, chỉ là nghe người ta nói, cô ta chỉ biết bây giờ còn chưa thấy nước sắt chảy ra, chỉ là ít vụn sắt.
Trên đường đi nghe rất nhiều người la hét: “Hết gạch rồi, hết gạch rồi!”
“Lông gà đâu? Hết lông gà cột thùng quạt rồi!”
“Miếng ván đâu? Miếng ván làm thùng quạt cũng không còn nữa!”
“Mau báo lên trên bộ chỉ hủy, hết cả rồi!”
“Còn lấy gạch à? Cần phải tháo nhiều nhà hơn!”
Có người lớn tiếng hét lên, ngay lập tức bị người khác đè xuống, “Cậu không muốn sống à, muốn chạy máy bay phải không?”
Chạy máy bay chính là hai người đè một người bị phê bình, ra sức nhấn đầu xuống kéo cao hai cánh tay lên, kéo người đó chạy trước sau, chưa được một chút là mệt lừ người.
Để xem thử nhà máy gang sắt như thế nào còn về miêu tả lại với Mạc Như, Trần Ái Nguyệt cố tình xuyên qua chính giữa, sau đó quen đường đi thẳng về bộ chỉ huy trung đoàn.
Trên đường không ít đàn ông trợn mắt nhìn cô ta, ánh mắt nồng cháy như sói có thể nhìn xuyên thấu.
Trần Ái Nguyệt hừ một tiếng, “Nhìn con mẹ mày!”
Có người bèn hùa theo: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ đến rồi à! Con muốn bú sữa!”
“Ha ha ha, con cũng muốn bú!”
Trần Ái Nguyệt mắng vài tiếng, quay người đi.
Cô đến bên bộ chỉ huy trung đoàn tặng quà trước.
Bộ chỉ huy trung đoàn của nhà máy gang sắt thứ nhất không có đãi ngộ của tổng chỉ huy huyện, có thể đặt ở cửa thành, được xây dựng ở thôn họ Tống, chưng dụng nhà đại đội của thôn họ Tống và nhà đội sản xuất làm bộ chỉ huy.
Cô ta tìm được tìm được Tương Ngọc Đình ủy viên phụ trách tuyên truyền, tặng bức tranh “Thiết nương tử thu hoạch mùa thu” lên, quả nhiên nhận được nhận xét tốt, nói cô ta vẽ đẹp hơn nhiều so với nhân viên tuyên truyền của công xã, kêu cô ta vẽ thêm nhà máy gang sắt.
Có được lời của lãnh đạo, Trần Ái Nguyệt đi đăng ký lãnh một xấp giấy vẽ, hai hộp màu nước, ba cây bút vẽ, mang về cho Mạc Như vẽ nhà máy gang sắt.
Cô cố tình đi hỏi thăm một chút với cán bộ của bộ phận tuyên truyền, “Cán bộ Lưu, ngày mai tết trung thu, có cho về ăn tết không?”
Cán bộ Lưu kia cười khinh một tiếng, “Nghĩ cái gì vậy? Ăn tết? Lò còn chưa xây đủ số lượng, mấy chục cái lò thí nghiệm đang nhóm lửa chưa có cái nào chảy được nước sắt ra, tổng chỉ huy gấp đến mức không ngủ được, trung đoàn trưởng gang sắt gấp đến bạc cả đầu, cô nói có ăn tết không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận