Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 715: Ức hiếp người (2)

Chương 715: Ức hiếp người (2)
Chương 715: Ức hiếp người (2)
Nếu chiến sĩ thi đua không được việc thì bà ta cũng không dính dáng gì.
Nếu chiến sĩ thi đua thắng thì bà ta chính là thím ruột.
Mạc Như không thèm quan tâm đến bà ta, ngư ông đắc lợi, có kết quả thì đến gần.
Sao chuyện tốt lại có mặt thím chứ?
Tôn Kiện Nga và những người phụ nữ khác đều là phụ nữ nhà Mạc Thụ Kiệt. Trước kia khi hai vợ chồng Mạc Thụ Kiệt bị đánh, bọn họ ai cũng tránh xa, chỉ sợ bị liên lụy, không nói một câu nào giúp Mạc Thụ Kiệt.
Nhưng hiện tại con gái và con rể chiến sĩ thi đua của Mạc Thụ Kiệt đến chống lưng, trấn áp bí thư đại đội và đại đội trưởng, chẳng những đánh giá lại điểm công tác, còn có thể xin đồ, sửa nhà, đây là thắng lợi đáng gờm.
Vậy nên bọn họ nóng lòng muốn xem tình hình, lập tức đến chúc mừng, tiện thể cũng được thơm lây chút lợi.
Mạc Như đòi bà Ngô mười trượng vải, hai mươi cân bông lót, nhà nào cũng thiếu bông thiếu vải, năm nay hầu như không có áo quần mới, chăn bông, áo bông cũng cần thêm bông mới, phát có chút đó không đủ dùng.
Hiện tại, gia đình Mạc Thụ Kiệt nhận được nhiều như thế, hoàn toàn không dùng hết.
Nếu đã không dùng hết thì tất nhiên nên phân chia cho các chị em dâu.
Mạc Như sẽ không cho bọn họ, cô lạnh lùng trừng mắt: “Tránh ra.”
Không nên coi thường oai phong của chiến sĩ thi đua, đập Thôi Công Hội, đánh bà Ngô, đạp Thôi Hồng Hồng, tất cả những chuyện này bọn họ đều coi trọng, không phải là giả.
Chiến sĩ thi đua trừng mắt, những người phụ nữ kia càng thấy bối rối, nói: “Sao Sỏa Ni dữ như thế, không biết người tốt người xấu gần gũi và xa cách à, chúng tôi cũng không phải họ Thôi.”
“Đúng thế, chúng tôi cũng họ Mạc, là thím là bác trong cái nhà này.”
“Bông nhiều như thế cũng không dùng hết, chúng tôi lấy hai cân về khâu ruột bông.”
Mạc Ưng Tập tức giận nói: “Giờ chúng tôi ôm bông và vải bông, mọi người là thím là bác, trước kia chúng tôi bị ức hiếp, lúc ăn không no sắp đói chết thì các thím các bác ở đâu?”
“Đứa trẻ này, nói năng kiểu gì thế, chẳng phải là không có cách nào hay sao? Chúng tôi cũng không phải là cán bộ, nhà mình còn ăn không no thì sao quản mấy đứa được.”
“Đúng thế, hiện tại bông và vải bông các người dùng không hết, cũng không phải không có dùng. Nếu bản thân không đủ dùng thì chúng tôi cũng sẽ không nói gì cả.”
Lúc này, Mạc Ưng Phỉ đến tiếp ứng, giúp Mạc Như ẵm chiến lợi phẩm về nhà.
Về đến nhà, Mạc Như phát hiện Chu Minh Dũ đang dẫn người đi giúp đỡ, trộn bùn, sửa nhà, xây giường đất, xây kệ bếp… Ai cũng bận rộn khí thể ngất trời.
Chu Thành Liêm đứng trên mái nhà giúp trát bùn lên thân cây cao lương, anh ta hét to: “Căn nhà này chỉ xử lý tạm thời, phải sớm xây nhà mới thôi. Mái nhà không chắc chắn, chú không dám giẫm lên, giẫm một cái là một cái lỗ.”
Rơm lúa mì che trên mái nhà chỉ tồn tại được hai năm, gió thổi nắng chiếu mưa
đóng băng suốt ngày, hiện tại sang xuân tuyết tan, mặt trời chiếu sáng càng giòn tan, thực sự không chịu nổi.
Chu Minh Dũ nói: “Trữ vật liệu năm ngoái.”
Anh là người xuyên không, anh đối xử với ba mẹ nguyên thân của mình cũng giống như ba mẹ nguyên thân của Mạc Như, anh và Mạc Như cố gắng giúp đỡ xây nhà cũng là điều nên làm.
Còn chuyện người nhà có vui hay không, chỉ cần ba mẹ anh không nói thì anh cũng không quan tâm nhiều, dù gì anh và Mạc Như kiếm được tiền đều cho gia đình.
Chu Bồi Cơ nói với Mạc Ưng Đường: “Có anh rể tốt như thế, có phải là rất sướng không?”
Mạc Ưng Đường: “Các người có anh em tốt như thế, có phải là càng sướng không?”
Chu Bồi Cơ: “Đúng thế.”
Mạc Ưng Đường tiếp tục trộn bùn, không nói gì nữa.
Chu Bồi Cơ nói: “Cậu yên tâm, có chị gái cậu thì anh rể không chạy thoát được.”
Mạc Ưng Đường: “Cảm ơn.”
Thẩm Thục Quân bồng Thất Thất xem náo nhiệt, Mạc Thụ Kiệt đang bận việc, cả hai kích động như nằm mơ, hoàn toàn không ngờ còn có ngày hôm nay kể từ ngày bị đánh.
Thẩm Thục Quân đi lấy bữa sáng và trưa, bà ấy phát hiện có rất nhiều hoặc rất rõ ràng hoặc rất nhỏ bé không giống nhau. Thôi Công Hội không thấy đâu nữa, nhân viên nhà bếp còn lại tuy có thái độ không tốt với bà ấy, nhưng cũng không dám làm chuyện gì quá đáng, cũng không dám đánh mắng.
Nhưng bà ấy và Mạc Thụ Kiệt cũng lo lắng, có nhiều người đến như thế làm sao tiếp đãi, nhà nghèo không có gì ăn, chưa nói đến việc chiêu đãi người khác món ăn ngon, ngay cả gạo lứt cũng không có.
Cuối cùng, vẫn là Thẩm Thục Quân bàn bạc với Mạc Như.
Mạc Như sớm đã tính toán xong rồi, căn bản không cần bà ấy lo lắng: “Ba, mẹ, hai người không cần lo lắng chuyện này, anh Út Năm dẫn đi ăn.”
Chu Minh Dũ và những người khác lấy bữa trưa từ nhà ăn để không đem lại gánh nặng cho nhà họ Mạc.
Bữa trưa họ chỉ cần hâm nóng, rồi nấu món củ cải cải thảo ướp muối là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận