Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 277: Hợp tác (2)

Chương 277: Hợp tác (2)
Chẳng mấy chốc, hai người đã mang cuốn tập đến và đưa cho Phó Trân.
Phó Trân cầm lấy và lật ra xem, ngay sau đó cô đã bị thu hút với bức chân dung em bé ở trang đầu tiên, cười nói: “Vẽ cũng được đấy.”
Khâu Vân cũng đến gần xem, gật đầu: “Cũng có học qua đó.”
Mạc Như vội nói: “Tôi chỉ nhìn tranh rồi vẽ theo thôi.”
Khâu Vân càng nhìn càng cảm thấy thú vị, tiếp tục lật những trang tiếp theo, không có thành phẩm nhưng có kí họa và đường nét mà Mạc Như đã vẽ, anh ta cười nói: “Cái này càng có chút thú vị rồi đây.”
Anh chưa bao giờ thấy một bà cụ hay một người thợ mộc nào cắt giấy ở nông thôn vẽ như thế này, sắc thái của nhân vật, đường nét cơ bắp và xương cốt đều có thể kí họa ra, khiến anh cảm thấy đó là cách vẽ tranh được học một cách chuyên nghiệp.
Mạc Như cười nói: “Đây là tranh tôi vẽ cho anh Út Năm đó.”
Khi anh đang lái xe ở phía trước, còn cô thì ngồi trên xe cầm giấy và bút vừa cùng anh trò chuyện vừa tùy tiện vài nét vẽ vật thực.
Cũng may chiếc xe cứ lắc lư làm cô vẽ không chuyên tâm được, nếu không có lẽ sẽ khiến cho Khâu Vân nghi ngờ.
Khâu Vân nhìn giây lát, có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc rồi.”
Phó Trân hỏi: “Sao thế?”
“Nếu tôi được học từ nhỏ, luyện tập hai năm tuyệt đối có thể đậu vào Học viện mỹ thuật.” Khâu Vân tiếc nuối vô cùng.
Chu Minh Dũ: Hiện tại, nếu vợ tôi đi thi thì tuyệt đối có thể thi đậu.
Đương nhiên là không được.
Không chỉ là hiện tại, cho dù là kiếp sau, nếu không được giáo dục chính quy, muốn được một bước lên trời thì đến Học viện mỹ thuật đào tạo sâu, đó cũng là điều không thể được.
Tuy thấy tiếc nhưng Khâu Vân vẫn bày tỏ: “Tôi không quyết định được chất liệu màu nước này, nhưng ở đây có mấy hộp màu nước, tôi quyết định bán khuyến mãi cho cô một hộp.”
Thực ra màu nước ở thời điểm này là màu bột làm bừa, hơn nữa loại thuốc màu này phù hợp với nhu cầu chính trị lúc bấy giờ, hạt to, màu sắc kém, sức bao phủ mạnh, dễ biến màu mà công nghệ chế tạo đơn giản, tiết kiệm nguyên liệu nên giá thành rẻ, có thể đáp ứng nhu cầu của các bức tranh tuyên truyền.
Cửa hàng bách hóa to như thế chỉ có hai hộp phẩm màu nước, còn phải mất mấy tháng mới cho vào hai hộp, còn phẩm màu bột có thể nhiều hơn chút, hai tháng cho vào một lần, một lần khoảng mười hộp.
Một hộp màu nước là ba đồng bốn hào tám, còn một hộp màu bột chỉ cần một đồng mốt, Mạc Như có thể mua với giá khuyến mãi là sáu hào.
Khâu Vân chỉ cần ghi rõ ràng trên bản kê hàng hóa là hộp phẩm màu bột kia có tì vết, chẳng hạn như khối màu bị nứt...
Cho dù là giá khuyến mãi thì sáu hào cũng không rẻ, Mạc Như và Chu Minh Dũ sẽ không từ chối. Dù sao người ta cũng đã giúp đỡ rất nhiều, đó cũng là giá khuyến mãi được cho bởi sự yêu quý nhân tài nên tất nhiên bọn họ rất cảm kích.
Mua đồ xong, Khâu Vân mời bọn họ đến văn phòng nghỉ ngơi uống nước, tiện thể cũng để hiểu thêm về tình hình hợp tác xã và thôn quê từ miệng của những người dân bình thường.
Anh ta cười nói: “Thực ra, hệ thống hợp tác xã của chúng tôi có liên quan mật thiết đến các người, nông sản của các người nộp cho hợp tác xã ở trong xã, rồi sau đó giao cho chúng tôi, rồi chúng tôi gom lại giữ một phần cho địa phương cung ứng, hơn nữa còn phải giao phần lớn hàng hóa cho cấp trên. Ngoài ra, chúng tôi cũng có chỉ đạo các đại đội và đội sản xuất dốc sức phát triển chức trách của nghề phụ, cùng các đồng chí nỗ lực vì sự phồn vinh của nền công thương nghiệp của chủ nghĩa xã hội chúng ta.”
Mạc Như tò mò, nói: “Giám đốc Khâu! Như thế chẳng phải là vật lộn với việc cắt đuôi xã hội chủ nghĩa mà bọn họ nói rồi sao? Một bên nói cắt không cho làm, một bên lại nói muốn chúng ta dốc sức phát triển nghề phụ.”
Khâu Vân cười gượng: “Chuyện này... cần nhiều bên cân đối, cũng cần cán bộ các cấp nghiêm túc hiểu được tinh thần chính sách của Trung ương Đảng, không thể cứng nhắc, không thể coi đó là điều hiển nhiên. Cắt đuôi là không cho phép dân thành phố giao dịch tư nhân, đội sản xuất cùng sản xuất tập thể, rồi giao sản phẩm cho điểm thu mua hợp tác xã, điều này hoàn toàn không có vấn đề gì cả.”
Mạc Như chợt động lòng, nắn tay Chu Minh Dũ và nháy mắt với anh.
Chu Minh Dũ biết chuyện gì đang xảy ra, cười nói: “Giám đốc Khâu, chúng tôi về bàn bạc lại với đội trưởng về chuyện làm nghề phụ trong thôn, đến lúc đó sản phẩm có thể giao cho hợp tác xã để đổi tiền, như vậy thì đến cuối năm các đội viên cũng có tiền là điều có thể phải không?”
Khâu Vân gật đầu: “Đương nhiên là có thể, các người có dự án hay kế hoạch gì không?”
Chu Minh Dũ nói: “Giám đốc Khâu! Trong thôn của chúng tôi có rất nhiều cỏ lúa mì, đốt lửa không thành vấn đề, cho gia súc ăn mà chúng không thích, đội trưởng chúng tôi còn nghĩ đến chuyện dùng nó làm giấy bản.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận