Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 116: Bất công (1)

Chương 116: Bất công (1)
Mà Đội hai cũng phải chuẩn bị đi nộp thuế trưng thu lương thực, vì để có thể nộp hết trong một lần, hai ngày nay bọn họ thay đổi đủ loại hình thức phơi lương thực, thẳng đến khi cắn vào lúa mì khô và giòn mới tính là xong.
Chu Minh Dũ nghe nói trong đội đi nộp thuế trưng thu, anh cũng không sửa chữa cành cây nữa, kéo theo Mạc Như đi nhờ xe lên trấn mua đồ dùng.
Có tiền cùng phiếu thì phải nhanh chóng sử dụng, qua thêm một chút thời gian nữa, ai biết chính sách sẽ thay đổi như thế nào, phải tranh thủ dùng hết.
Bởi vì buổi tối Chu Bồi Cơ bị Chu Minh Dũ tìm hắn đi chặt cây, cho nên hắn cảm giác mình có trách nhiệm nặng nề, bảo bọn họ cứ đi đi, hắn sẽ phụ trách sửa chữa những cành dư. Chu Minh Dũ nói cảm ơn, bảo hắn đừng làm mệt quá, sau đó vui vẻ nắm tay Mạc Như rời đi.
Mạc Như còn vui vẻ hơn so với anh, rốt cuộc cũng được đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới.
Hai người đi tới bãi tràng, đám người Chu Thành Chí đã bỏ lương thực vào bao tải, chất lên xe. Chu Thành Chí tự mình dẫn đội, còn có cả con của ông là Chu Minh Thanh cùng với Chu Minh Quốc và mười mấy thanh niên khác đi theo.
Gia súc và xe bò kéo trong thôn trước đây là của các hộ gia đình nông dân, thời điểm trở thành xã cao cấp thì trực tiếp bị trưng dụng và được khấu hao một số tiền nhất định.
Đội hai có bốn chiếc xe bò, đều là bánh xe bằng gỗ, chở được hơn một ngàn cân, bởi vì hôm nay Đội một mượn hai chiếc mà chưa trả, như vậy trong vòng một chuyến cũng kéo không hết, phải quay trở về kéo thêm một chuyến nữa.
Chu Minh Dũ để Mạc Như ngồi xe, anh cùng những người khác đi bộ theo.
Chu Gia Trang đến trấn Song Câu khoảng bảy dặm rưỡi, lộ trình hơn nửa tiếng đồng hồ. Trấn Song Câu là tên gọi trước đây, bởi vì trấn trên vốn có rất nhiều công nghiệp thủ công, vào năm 1949 cải cách, trấn Song Câu đổi thành xã Song Câu, nhưng mà người dân địa phương đã quen thuộc cho nên vẫn gọi là trấn Song Câu.
Mới vừa tiến vào trấn, Mạc Như phát hiện tình huống ở đây cũng không khá hơn là mấy, đường đất bùn, nhà gạch vuông lợp mái tranh, càng đi vào sâu mỗi phát hiện nhiều nhà ngói hơn, trông hoành tráng hơn so với trong thôn nhiều.
Bọn họ đánh xe đi đến sở quản lý lương thực.
Phía trước sở quản lý lương thực có một khoảng đất tráng xi-măng, là nơi người dân phơi lương thực khi đến nộp thuế trưng thu.
Chu Thành Chí cho người nâng lương thực xuống, ông tiếp tục dẫn người về nhà kéo thêm lương thực.
Chu Minh Dũ nói với anh ba và mọi người một tiếng, sau đó kéo Mạc Như đi đến nơi mua bán của xã.
Nơi mua bán của xã nằm trên đường cái, từ sở quản lý lương thực đi bộ về hướng Nam khoảng mười mấy phút. Người của trân trên ăn mặc tươm tất hơn so với trong thôn, giày rơm tương đối hiếm thấy, tỉ lệ quần áo chắp vá cũng giảm bớt, mang đồ có màu sắc hoa lá nhiều hơn trông thấy, hơn nữa phụ nữ tóc thắt bím cũng nhiều hơn, không giống như trong thôn, hơn phân nửa đều là tóc ngắn.
Cô sờ sờ chính mình theo bản năng, đầu tóc tomboy của Sỏa Ni ngốc, tính ra cũng dễ xử lý, bởi vì lúc này trên đầu người nào cũng đều có chấy.
Nhưng mà hiện tại cô không còn nữa, đều bị không gian thu vào rồi.
Chu Minh Dũ sờ sờ đầu cô, cười nói: "Dưỡng tóc dài đi, anh sẽ mua cho em hai sợi dây buộc tóc màu đỏ.”
Mạc Như đánh anh một cái, "Cái anh Dương Bạch Lao này, em không phải là Hỉ Nhi đâu nhé.”
"Em đẹp hơn so với Hỉ Nhi nhiều, phía trước chính là nơi mua bán của xã.” Anh kéo Mạc Như đi vào.
Hai người bọn họ đều cho rằng rất bình thường, nhưng lại chọc đến không ít người liếc mắt nhìn, vào thời đại này, cho dù là hai vợ chồng thì khi đi ra bên ngoài cũng phải chú ý, tuyệt đối không có người nào cầm tay nhau nói nói cười cười như vậy.
Ngay khi hai người bọn họ vừa buớc vào, lập tức có một người đeo băng tay màu đỏ hét lên: "Này, hai ngươi kia, lôi lôi kéo kéo nhau làm gì, đi đứng cho đàng hoàng.”
Chu Minh Dũ liếc nhìn bà thím kia một cái, ranh mãnh nói: “Nếu tôi không lôi kéo, vợ tôi đi mất thì phải làm sao bây giờ? Bà có bồi thường không.”
"Mày!” Bà thím kia tức giận đến mức lông mày dựng đứng lên nhưng cũng không nói thêm cái gì, rõ ràng bắt nạt kẻ yếu nhưng lại sợ kẻ mạnh.
Mạc Như cười hi hi với bà ta, mấy người này thật là ăn no rảnh rỗi, nơi nào cũng đều có thể tìm kiếm cảm giác thành tựu, nói chuyện với người nào cũng đều vểnh cái đuôi lên trời.
Nơi mua bán của xã không phải là rất lớn, bên trong có một quầy hàng hình chữ U thật dài, chính giữa trưng bày vải dệt, quần áo, đồ nội y, dây buộc tóc, v.v, bên trái là các loại điểm tâm, thức ăn, bên phải là nồi, chén, gáo, lu và các dụng cụ sinh hoạt khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận