Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 147: Phương pháp (4)

Chương 147: Phương pháp (4)
Có điều Hồng Lí Tử có thể dùng giá bình thường mua được, coi như là có bản lĩnh.
Ông Chu cũng cảm thấy con trai nhỏ hiện tại không tệ, rất tốt, xoạch tẩu thuốc lá cũng đặc biệt hăng hái.
Sau khi ăn xong Chu Minh Dũ nói mượn xe sắp xếp đến Cao Qua Trang, Trương Thúy Hoa nói: "Sáng mai hãy đi, trước khi trời tối khẳng định có thể trở về, lúc này đi còn phải đi đường đêm.”
Chu Minh Dũ nói: "Cũng chưa chắc, nếu không may mắn đi xếp hàng không được thì phải đợi thêm một đêm. Không bằng bây giờ đi, trước khi trời tối đến lò gạch, chất ngói xong đến nửa đêm là có thể về đến nhà." Hiện tại trên đường rất an toàn, không có cướp đường, yên tâm mạnh dạn mà đi.
Buổi tối mới dễ làm việc, sợ nhất chính là đi không có hàng mới đau răng.
Bởi vì trên đường không nguy hiểm, Trương Thúy Hoa cũng không ngăn cản, bảo anh mượn đèn bão mang theo, lấy dầu hỏa trong nhà thêm vào.
Dầu hỏa cũng được cung cấp theo phiếu, nói là một hộ hai ba phiếu, căn bản không đủ chia, đều là phát cho đội sản xuất có điểm công tác nhiều, một đội một năm được nhiều nhất mười lăm phiếu.
Hai năm nay Trương Thúy Hoa tiết kiệm bốn phiếu, vẫn không nỡ dùng, thắp đèn đều là dùng dầu cải.
Chu Minh Dũ đi mượn xe và đèn bão, đèn bão đắt tiền, tốn dầu, mua được đèn cũng không thắp được dầu, cho nên nhà nông không mua. Bình thường đều là đại đội và trong đội dùng, bởi vì cái này thông khí phòng mưa, trong đội họp hoặc làm ca đêm dễ sử dụng.
Anh trải đệm và chăn lên xe cho Mạc Như ngồi, buổi tối còn có thể đắp lên ngủ một giấc.
Ông Chu nói: "Để anh ba đi cùng con, kéo xe cũng có thể đổi tay." Nguyên một chiếc xe ngói như vậy một người kéo cũng quá mệt mỏi.
Chu Minh Dũ nói: "Không cần làm chậm trễ công việc của anh ba, con đi một mình là được.”
Ông Chu lại nói: "Cao Qua Trang là đi về phía tây nam, con đừng đi đến Phạm Thợ Mộc, đi đến Phượng Hoàng Truân, từ trước thôn bọn họ đi về phía tây, sau đó lại đi về phía nam, vừa đi vừa hỏi người là được.”
Rất nhiều người cả đời cũng chưa từng ra khỏi thôn của mình, xa nhất cũng chỉ đi lên xã thăm người thân, chưa từng đi hơn mười dặm chưa chứ đừng nói gì là hai ba mươi dặm, tìm cũng không tìm được chỗ.
Dù sao trong nhà nhiều trẻ con như vậy, muốn một người ra ngoài kéo xe đi chở ngói, phỏng chừng không có mấy người dám đi. Người chưa từng thấy qua thế giới, đừng nhìn ở trong thôn nói nói cười cười như thế nhưng bước chân ra ngoài liền sợ, lời không dám nói, ngượng ngùng mở miệng, ánh mắt cũng không biết nhìn đâu.
Chu Minh Quốc coi như xông vào thực tế, tự mình đi nông thôn cũng có chút đột ngột, nhất định phải đi theo ai đó mới được.
Hồng Lí Tử có thể tự mình xây nhà cửa, chở ngói, ông Chu cảm thấy anh có khả năng hơn so với những người già trẻ trong nhà.
Trương Thúy Hoa lại chuẩn bị thức ăn để đi đường, bánh ngô hấp, dưa muối, ấm đun nước, còn mang theo hai quả trứng gà luộc...
Chu Minh Dũ cũng không từ chối, thu dọn một chút, lôi kéo Mạc Như chào tạm biệt người trong nhà rồi xuất phát đến xưởng lò gạch Cao Qua Trang.
Lúc này cũng không có bản đồ, đi đâu cũng đều dựa vào cái miệng hỏi đông hỏi tây, hỏi người hiểu rõ thì không sao, nếu hỏi sai thì cũng có thể là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Hơn nữa có vài người ra cửa dễ dàng nhầm hướng, rõ ràng mặt trời ở trên đỉnh đầu, lại cho rằng đó là phía bắc, làm gì cũng mơ hồ, khó chịu đến mức rối não muốn nôn.
Chu Minh Dũ và Mạc Như còn đỡ hơn một chút, dù sao văn hóa cao, bí quyết phân biệt phương hướng cũng nhiều. Cảm giác phương hướng của anh rất tốt, đường đi có thể nhớ kỹ, lúc trở về cho dù là buổi tối cũng không cần lo lắng.
Hai mươi dặm nếu để Chu Minh Dũ tự mình đi, chạy một chút phỏng chừng không cần hai tiếng đồng hồ là đến, kéo xe thì chậm hơn một chút, nhưng anh ước chừng cũng khoảng ba bốn giờ là có thể đến Cao Qua Trang.
Dọc theo đường đi qua thôn ngang qua ruộng, lúc này lúa mì đã thu hoạch xong, nông dân vội vàng cày cấy, còn có từng mảng màn lụa xanh, ở dưới bầu trời xanh thẳm thật giống như là sóng biển xanh biếc, xinh đẹp sống động.
Khó có khi được đi xa, thời điểm trên đường đi sẽ ngang qua một ít thôn xóm, Chu Minh Dũ kéo Mạc Như ra khỏi thôn, thuận tiện thưởng thức phong cảnh của các thôn xóm khác nhau.
Vì vậy, tốc độ bị chậm lại.
Bọn họ ở Phượng Hoàng Truân nhìn hai hộ gia đình đánh nhau, đầu tiên là hai vợ chồng cãi nhau, sau đó cùng can ngăn đánh nhau.
Ở thôn Tây Nam kia nhìn thấy đưa tang, người con hiếu thảo kia khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, lại bị người ta nói là anh ta để mẹ mình đói chết, một bữa cơm chỉ cho ăn một miếng ngô hấp nhỏ, một ngụm cháo, một miếng hành tây.
Sau đó còn thấy được tư thế diệt trừ bốn hại, đánh chim rót chuột, còn lợi hại hơn so với đám người Trương Căn Phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận