Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 304: Một công đôi việc (3)

Chương 304: Một công đôi việc (3)
Bên trên lại muốn luyện sắt thép và hoàn thành nhiệm vụ luyện thép, nhưng cũng không hủy bỏ nhiệm vụ nộp thuế lương thực, vẫn là phải nộp nhưng hiện tại lại bắt nông dân đi luyện thép thì thu hoạch vụ thu bị chậm trễ, đến lúc đó nộp thuế lương thực và khẩu phần lương thực phải làm sao?
Sự phân công lao động trong nghề nghiệp cũng đang hỗn loạn, kết quả là không luyện ra được sắt thép, ngành công nông nghiệp cũng bị bỏ phí, thật là…
Ba ông cụ thì thầm với nhau, cho rằng vẫn là một chủ ý, dù sao có nói thế nào cũng phải tìm lý do ở nhà thu hoạch lương thực mới được.
Bọn họ không hứng thú với việc sản xuất giấy, dù sao bao nhiêu năm chùi mông cũng đâu có dùng giấy, bọn họ chỉ hứng thú chuyện có thể giữ người thu hoạch lương thực để không thể làm chậm trễ thu hoạch vụ thu mà thôi.
Bao nhiêu năm chiến tranh và mất mùa đã khiến bọn họ thấy sợ rồi, cho dù trời đất rộng lớn cũng không lớn bằng lương thực.
Ăn no mới là quan trọng nhất.
Hôm nay là năm gặt mùa, đến cuối cùng nếu bị đói thì chắc ông trời mắc cười lắm.
Thì thầm một hồi lâu, Chu Thành Nhân hỏi: “Chúng ta có tiền mua than đá không?” Đội làm gì có tiền.
Chu Thành Chí chậm rãi nói: “Có ít tiền.”
Lần trước nộp thuế lương thực gài được hơn ba trăm đồng, ông chưa động vào đồng nào mà vẫn còn cất ở chỗ kế toán, đúng lúc có thể lấy đi mua than đá, rơm và những công cụ khác.
Chu Thành Nghĩa và Chu Thành Nhân đều rất khó hiểu: “Tiền ở đâu mà ông có nhiều thế?”
Chu Thành Chí ho lên một tiếng: “Đừng hỏi nữa, đã nói là có, các người nghĩ xem có sản xuất giấy hay không?” Mặc dù không hứng thú với sản xuất giấy nhưng cũng phải làm ra vẻ.
Chu Thành Nghĩa nhìn Chu Minh Dũ: “Hồng Lí Tử mở đầu, thế giám đốc Khâu nói thế nào?”
Chu Minh Dũ nói: “Đã nói rồi, còn bảo Sỏa Ni ghi chép lại nữa.” Anh ra hiệu cho Mạc Như nói.
Mạc Như nói: “Giám đốc Khâu nói chúng ta có thể xin phép mua than đá, người cũng có, phải có cái nồi lớn, tốt nhất là những nồi hơi đã bị bỏ đi, nồi hơi dùng để nấu cỏ, sau khi đun sôi thì nghiền ra bột giấy, sau đó sao chép giấy rồi phơi nắng hay hong khô đều được, chính là giấy vệ sinh rồi.”
Nồi hơi ư?
Chu Thành Chí và những người khác cân nhắc: “Nếu là nồi hơi… thì lấy ở đâu ra?”
Chu Thành Nghĩa lắc đầu: “Hợp tác xã chắc chắn không có thứ này.”
Nồi hơi thuộc vật dụng công nghiệp, hợp tác xã bán vật dụng hàng ngày nên chắc chắn không có, ở huyện lị không có xưởng nồi hơi nên giám đốc Khâu cũng chưa chắc có thể liên hệ được, dù sao thì hệ thống cũng khác nhau.
Chu Thành Nhân nói: “Tôi nhớ ra một người, chúng ta có thể hỏi cậu ta.”
Ai nấy đều nhìn Chu Thành Nhân: “Là ai?”
“Chu Bồi Kim à, chẳng phải cậu ta làm việc ở xưởng máy móc sao?” Chu Thành Nhân phì phèo tẩu thuốc: “Bảo cậu ta hỏi giúp xem ở đâu tìm được nồi hơi cũ để chúng ta sử dụng, dù sao chỉ cần một cái nồi lớn để nấu đồ là được rồi, đúng không? Cuối cùng ông ta hỏi Mạc Như.
Mạc Như gật đầu: “Đúng thế, nồi của chúng ta không đủ lớn, có một cái đủ lớn là được.”
Chu Thành Chí nói: “Ngày mai tôi đi hỏi vợ cậu ta xem sao.”
Khoảng chín giờ, mọi người đều ai về nhà nấy.
Trương Thúy Hoa cầm quạt hương bồ ở trong phòng quạt và chuẩn bị đi ngủ, vừa quạt vừa đắc ý cười. Trong nhà thờ cúng Đại tiên thật tốt, đang lúc nhiều muỗi mà bọn họ không bị muỗi chích.
Bọn họ có ruộng bắp sát bên Thảo Bạc Nhi, khi cuốc đất cả hai thôn gặp nhau nói chuyện phiếm, người Thảo Bạc Nhi cũng phàn nàn năm nay nhiều muỗi, cách cái màn cũng bị chích, người bị chích không thể nào chịu nổi.
Nhưng người của Chu Gia Trang đều nói: “Năm nay làm gì có muỗi, con cái chúng tôi đều không bị chích.” Tất nhiên là người của Thảo Bạc Nhi không tin rồi, nhưng nhìn trên người bọn họ ai cũng không có vết lằn, đúng là không có bị chích.
Người Thảo Bạc Nhi đều nói thật kỳ lạ, loài muỗi này lại không chích Chu Gia Trang, có phải là bọn họ dùng thứ gì đó đặc biệt để xịt mũi không? Trương Thúy Hoa có cảm giác đang cất giấu một bí mật lớn không thể nói ra, còn có người không biết nguyên nhân ở đâu mà cứ đoán bừa, bà thấy buồn cười.
Tất nhiên là bản thân cũng ngột ngạt đến phát rồ nên bà thì thầm với mấy ông cụ.
Ông Chu liếc nhìn bà: “Bà cười cái gì?” Một đám đàn bà ngày nào cũng không biết biết thế nào là mùi vị buồn rầu.
Trương Thúy Hoa cười to hơn: “Ông không dễ chịu à?” Nói xong, bà chọc vào bao thuốc của ông, hôm nay khoe khoang cũng không ít đấy, đừng tưởng là bà không biết, một buổi chiều đã hút hết nửa bao rồi.
Vừa nói đến thuốc tốt, ông Chu đã lập tức nhớ đến mùi vị của thần tiên, tất cả các phiền não đều tan thành mây khói, ông hài lòng nói: “Thuốc này tốt thật, hút loại tốt này rồi hút loại tệ kia, cảm giác không phải là mùi đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận