Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 412: Mất mặt

Chương 412: Mất mặt
Chương 412: Mất mặt
Rõ ràng cũng như bao người khác toàn là đất bùn, bếp lò đất cũng không có mái che, nhưng sao lại sạch sẽ đến thế?
Ngay cả khi căn nhà mới không tối tăm và nhiều dầu mỡ nhưng cũng sẽ có bụi bặm chứ?
So với căn nhà nhỏ có ba phòng cả gia đình sống cùng ba mẹ chồng, cửa lại hẹp, chín giờ trong nhà mới sáng một chút, qua buổi trưa thì bắt đầu tối thì căn nhà của người ta mới gọi là nhà, nhìn thôi đã thấy thoải mái rồi.
“Sỏa Ni! Nhà các người cao thật đấy, cao hơn nhà chúng tôi một khúc cơ.”
Mạc Như chỉ cười mà không nói gì.
Vương Liên Hoa ăn xong một cái bánh ngô hấp, vẫn còn muốn đi lấy tiếp. Trương Thúy Hoa bưng cho cô ta một bát nước, rồi tiện thể thu dọn cái mẹt.
Nhà tôi lại không phải là nhà ăn.
Vương Liên Hoa đùa giỡn: “Thím hai! Hiện tại đều ăn cơm ở nhà ăn, không cần phải tằn tiện như thế đâu.”
Trương Thúy Hoa liếc nhìn cô ta, không hiểu mặt mũi đấu mà cô ta có thể nói ra những lời như thế, ở đội hai chỉ có mỗi nhà cô ta là nghèo, thế mà lại còn chê bai người khác sống qua ngày trân trọng lương thực, nhà cô giàu có biết mấy, ăn không hết để đó cũng được.
Đợi Mạc Như ăn cơm tối, một giọt canh rau cuối cùng cũng húp vào trong bụng, Vương Liên Hoa chưa nếm được miếng nào, trong lòng rất buồn bực.
Không ngờ Mạc Sỏa Ni lại không hiểu chuyện như thế, cũng không biết nhường nhịn mà chỉ biết ăn một mình.
Cô ta lại nhìn chằm chằm ngực của Mạc Như, sao ngực của người ta lại dài như thế, rõ ràng tuổi tác cũng không lớn, mới là cái thai đầu tiên, rồi cô ta nhìn lại ngực mình lép xẹp.
Chà, vẫn là được ăn ngon.
Sinh đứa con gái cũng có thể được ăn ngon như thế, vẫn là mẹ chồng tự mình nấu cho cô ăn.
Sao người ta lại tốt số như thế.
Trương Thúy Hoa dọn dẹp bát đũa, nhanh chóng cọ rửa sạch sẽ, rồi rửa trong chậu, bà nói với Mạc Như: “Ban đêm đừng có thuê thùa may vá, dầu sôi hại mắt cũng không đáng, nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Mạc Như dạ thưa một tiếng, cô đứng dậy đi về phòng định cho con bú sữa.
Chu Thất Thất đang ngủ say, lát nữa chắc cũng dậy rồi. Cô bé bú sữa, chơi đùa, ‘trò chuyện’, vào không gian chơi...
Vương Liên Hoa cũng không chịu đi, đợi cô cho bú sữa rồi vội vàng ẵm con đi theo.
Cô ta kiên quyết nhất định phải để con gái ngày nào cũng được bú sữa ké, hôm nay bú được một lúc nên ngủ rất ngon, nhất định là được bú no rồi.
Trương Thúy Hoa nói: “Liên Hoa à, cũng không còn sớm nữa, cháu về nhà nghỉ ngơi đi.”
Vương Liên Hoa cười nói: “Thím à, không vội, còn sớm mà, trời cũng vừa tối thôi.” Cô ta đi vào phòng, cười nói với Mạc Như: “Sỏa Ni! Cô ở một mình trong nhà có sợ không? Hay là... tôi đến bầu bạn với cô. Con của hai ta cũng trạc tuổi nhau, cùng giúp nhau chăm sóc, không cần làm phiền giấc ngủ của người khác.”
Mạc Như: ...Không làm phiền giấc của mọi người nữa. Các người đến làm phiền giấc ngủ của tôi đấy, hơn nữa chưa từng nghe nói có người ẵm con đến nhà người khác ở cả.
Quan trọng là hai ta không thân nhau, cái bộ dạng bạn thân tốt là chuyện gì thế?
Vương Liên Hoa tự nhiên mặt dày đưa ra yêu cầu như thế khiến người khác dở khóc dở cười.
Mạc Như nghiêm túc nói: “Chị dâu đừng có đùa nữa.” Giọng nói dịu dàng nhưng lại rất kiên định trả lời cô ta.
Vương Liên Hoa thấy cô vẫn chưa cho bú sữa, cô ta lại gần: “Sỏa Ni! Có phải là cô căng sữa rồi, nào, để Thiết Muội hút cho cô.”
Vừa nói đến chuyện cho Thiết Muội bú sữa, Mạc Như thay đổi sắc mặt, cô không muốn bị cắn, hơn nữa cô cũng có con gái, cũng không muốn nhận lấy một câu nói độc mồm “Mau cho con gái tôi bú sữa đi nếu không thì cẩn thận bị thối rửa đấy”
“Không cần đâu, tôi cũng không căng sữa.” Mạc Như từ chối.
Vương Liên Hoa ngẩn người, không cần ư?
Sao lại không cần?
Thiết Muội của cô ta vẫn còn đói lắm, lát nữa thức giấc khóc oe oe thì phải làm sao? Khi con bé khóc suốt đêm vì đói, mẹ chồng tức giận bảo cô ta mau chóng vứt xuống mương.
Cô ta ra sức véo cái mông của Thiết Muội, Thiết Muội lập tức khóc ‘oe oe’.
Vương Liên Hoa nói giọng yếu ớt: “Sỏa Ni cô nhìn xem, Thiết Muội cũng đói rồi. Sữa cô nhiều con bé cũng không bú hết, lãng phí lại còn căng sữa sinh bệnh, chi bằng cho Thiết Muội bú đi.”
Mạc Như nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ lạ: “Chị dâu, Thất Thất của chúng tôi có sức ăn lớn nên chắc chắn nó sẽ bú hết, chừng này còn không đủ đấy.”
Hơn nữa, cho dù không bú hết thì liên quan gì đến cô ta, sữa của tôi tôi có quyền xử lý như thế nào, ai quy định không bú hết thì nên cho con gái của cô bú?
Chỉ là một đứa bé bú sữa cắn người lại còn hung dữ, cô không còn thấy thiện cảm nữa.
Vương Liên Hoa không ngờ Mạc Như tàn nhẫn như thế, nhìn đứa con đang chờ được bú, sữa chảy ròng ròng mà cô lại không cho con bú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận