Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1230: Cút về 4

Chương 1230: Cút về 4
Thực sự là có chút hơi mất mặt.
Hôm qua vợ hỏi “Hai cha con cũng lâu rồi không chơi cờ với nhau, tại sao vậy?”
Thằng nhóc ngay lập tức mặt vô cảm đáp lại một câu “Bây giờ ba con không làm lại con, hết vui rồi chứ sao.”
Nghe thử giọng điệu của nó xem, tưởng nó là Độc Cô Cầu Bại hay gì.
Mạc Như cười cười, giả vờ không biết động tĩnh của chồng và con trai, nói với Tiểu Bát rằng: “Máy thu âm mà con ráp có nhiều người muốn mua lắm, kiếm tiền nhiều hơn so với việc bán hàng rong, trời lạnh giá rét như vậy hai đứa bán hàng rong gì chứ.”
Con trai để dành được tiền thì mua các loại linh kiện nhỏ như ống dẫn, máy biến áp, dây dẫn nhỏ v.v…, tùm lum đầy cả một thùng gỗ.
Cô ấy cũng không hiểu những thứ này, nhưng mà Chu Minh Dũ thì khá là ủng hộ, có cơ hội vào trong thành thì sẽ để ý mua cái này mua cái kia cho nó, trong đó có mấy quyển tạp chí điện vô tuyến, cùng với các loại linh kiện, thậm chí còn mua cho nó dây cáp bọc gỗ đỏ.
Chỉ là thằng nhóc này cũng kiếm chuyện, hôm đó cô ấy nghe thấy Tiểu Bán xin tiền tiêu vặt của ba nó, kết quả ba nó nói rằng không ra ngoài đi làm anh ấy không có đồng nào trong người kêu nó đi xin mẹ nó, ánh mắt mà Tiểu Bát nhìn anh ấy thì có hơi… hụ hụ, gần giống như là nhìn Khưu Lôi, Chu Minh Lâm vậy.
Tiểu Bát cười nói: “Con phải đi tính tiền cho chị, hơn nữa, chúng con đang để dành tiền làm đồ lớn.”
Nó ăn cơm nhìn có vẻ lịch sự lắm, nhưng mà thực ra thì không hề chậm, ăn xong đứng dậy đi rửa tay, quay về hỏi Chu Minh Dũ, “Ba à, khi nào chúng ta mua máy phát điện vậy ạ?”
Mạc Như ngay lập tức cúi đầu húp cháo, giả vờ như không nghe thấy gì.
Chu Minh Dũ nói: “Mua máy phát điện làm gì? Phát phim điện ảnh à?”
Chu Thất Thất từng nhắc đến không biết bao nhiêu làn việc mua máy phát điện để phát phim điện ảnh, nói đây là việc lớn của cả trung đoàn Tiên Phong, nếu như có phiếu điện ảnh mọi người sẽ năng động hơn. Nhưng mà Chu Minh Dũ nhìn dáng vẻ của nó, dường như nếu thực sự mua máy phát điện để chiếu phim điện ảnh, thì người công chiếu chính là nó và em trai luân ca.
Nhưng mà anh ấy không có đồng ý.
Mua máy phát điện không dễ dàng, phải phê duyệt từng cấp, công xã còn chưa có bộ công chiếu, một trung đoàn như bọn họ đã muốn chiếu? Nội việc này là đã không qua được phê duyệt.
Hơn nữa so với việc mua máy chiếu, Chu Minh Dũ nhớ việc mua máy cày trước.
Bây giờ có máy thu nghe nghe chơi, các thành viên cũng khá hài lòng rồi, không cần tiên tiến như vậy, hai chị em này loi nhoi quá.
Tiểu Bát đương nhiên là hiểu ý của anh ấy, “Làm phóng sự trung đoàn á. Âm thanh nhỏ như vậy của máy thu âm, cũng chỉ có thể nghe ở nhà. Nếu như có máy phát điện, thì có thể phóng sự thông báo định kỳ mỗi ngày, tổ chức các thành viên học tập các loại văn kiện.”
Anh ấy nhìn Mạc Như một cái, xin trợ giúp.
Mạc Như bèn hỏi Chu Minh Dũ: “Công xã chúng ta có phải vì xa huyện quá, chi phí nối điện quá cao nên không nối không?”
“Có rất nhiều nguyên nhân, nguyên nhân chủ yếu là dự trù kinh phí quá lớn, không kham nổi.”
Từng cột điện xây dựng đến, từng dây điện nối đến, không chỉ là vấn đề dự trù kinh phí, trong này còn bao gồm kế hoạch cùng với chiến lược phát triển của phía trên.
Dựa theo hiểu biết kiếp trước của anh ấy, nông thôn khu ngoại thành hầu hết là có điện vào cuối những năm 70 hoặc đầu những năm 80, nhưng mà muốn phổ biến vẫn là cuối năm 80 đầu năm 90.
Mạc Như: “Nếu nhất thời ở trên không có kế hoạch nối điện của chúng ta, thì chúng ta cũng có thể mua một cái máy phát điện, dù gì cũng không phải là mắc lắm mà.”
Nói xong cô bèn cười cười với Chu Minh Dũ, bên đó Tiểu Bát thấy vậy cũng hòm hòm rồi, chỉ cần mẹ nó lên tiếng, thì ba nó sẽ không từ chối.
Có khó khăn thì khắc phục thôi.
Nhìn bóng lưng con trai ra khỏi nhà, Chu Minh Dũ lúc này mới cười nói: “Không được để bọn chúng sung sướng quá, muốn gì thì được nấy, như vậy làm sao còn được.”
Hơn nữa, thằng nhóc này có tiền để dành không tiêu, cả ngày cứ nghĩ xin tiền anh ấy, tiền của anh ấy đều phải đưa cho vợ quản lý được chứ.
“Tiểu Bát còn nói với em muốn là một cái máy phát điện bằng tay gì đó, nó đang định làm điện thoại hay là máy fax nhỉ?” Mạc Như không hiểu những thứ này, “Nói như vậy là có thể báo tin cho huyện hoặc đâu đó.”
Tuy rằng cô không hiểu, nhưng mà không nghi ngờ lời của con trai chút nào cả, nó nói làm gì thì là làm gì, kế thừa khả năng làm việc của hai người cô ấy và Chu Minh Dũ, trước đó nói tự làm máy thu âm cho bà nội và bà ngoại, đó, người ta đã làm vài máy.
Tặng cho bà nội và bà ngoại còn là tiên nữ gỗ đỏ, cực kỳ xinh xắn!
Có thể thu được đài sóng ngắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận