Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 419: Ra oai(4)

Chương 419: Ra oai(4)
Chương 419: Ra oai(4)
Lúc này bông gòn đã nở rộ rồi, cần thêm người đi nhặt bông gòn.
Ngô Mỹ Anh vui mừng nói: “Nhờ công lao của Sỏa Ni, năm nay bông gòn cũng bội thu rồi, nhìn bông gòn ú nu trong ruộng, đúng là vui mừng mà.”
Mọi người đều nói đúng, năm nay xem ra có thể chia được hai cân bông gòn làm áo bông.
Mùa đông sắp đến rồi, nhà ai cũng thiếu bông gòn, nhiều gia đình người già con nít cũng không có quần bông, mùa đông chỉ có thể núp ở trên phảng không ra khỏi nhà.
Vừa nghe nói là nhặt bông gòn, mắt Mạc Như sáng lên, nhặt bông gòn cô ấy cũng có ưu thế như bắt sâu vậy.
“Mẹ à, vậy sáng con đi nhặt bông gòn, tối phụ vận chuyển bông nhé.”
Nói thật cô cũng hơi tiểu thư một chút, bẻ ngô bẻ bắp, cuốc đất đào khoai lang, cô ấy cũng không có sức đó.
Nhưng mà nhặt bông gòn thì cô làm được, tay đặt trên đó một phát là có thể thu vào rồi, nhanh hơn người khác nhiều.
Bông gòn này một khi nở rộ, thì thực sự là rất nhanh, dày đặc trong vòng một đêm là trắng tinh. Nếu như không nhanh tay nhặt xong, gió thổi rơi đầy ruộng, mưa một trận là nát hết, vậy nên một khi bông gòn nở rộ, cũng nằm trong hàng thu hoạch nhanh.
Dù gì cũng là nhiệm vụ nặng nhọc, không ai dám xem thường.
Trương Thúy Hoa nói: “Nhặt bông gòn không dễ dàng, con có làm được không?” Nhặt bông gòn cúi người rất mệt, đáng lẽ bà ấy định để Mạc Như tiếp tục ở lại trong sân phơi lương thực.
Trong sân không thiếu người được, ngày nào cũng có gỡ hạt để phơi lương thực, dù gì sau khi gỡ hạt còn phải kéo lên máy nghiền nghiền lại, sau khi nghiền nát xong đưa đến nhà bếp nấu cơm, kêu Mạc Như ở trong sân cũng nhẹ nhàng hơn.
Mạc Như gật gật đầu, “Mẹ à, con làm được mà, đội trưởng và các thành viên cứ giao bông gòn cho con, con nhất định sẽ phụ trách đến cùng.” Cô ấy là anh hùng bảo vệ bông gòn mà, không chỉ là bắt sâu, nhặt bông gòn cũng quản lý.
Thấy cô ấy nói nhẹ nhàng, Trương Thúy Hoa cũng không lo nhiều nữa, dù gì đại tiên có pháp thuật mà.
Bà ấy nói: “Vậy được, mỗi ngày qua cân thử được bao nhiêu cân, tính điểm công tác giống như người khác.”
Để khích lệ phụ nữ nhặt bông gòn, Chu Thành Chí cũng có cách, nhặt bông gòn không phải cố định một ngày mấy điểm công tác, mà là cân nặng bông gòn.
Thời gian nhặt bông gòn gần như từ đầu đến cuối chỉ có một tháng, lúc bận rộn mùa thu cũng là lúc bông gòn vào lúc nở rộ, trong vòng một đêm nở từng tốp, buộc phải thu hoạch gấp.
Lao động khỏe đi làm việc nặng, lao động yếu thì phụ trách nhặt bông gòn, đặc biệt là một số cô bé mới lớn cũng giành điểm công tác.
Tháng này cũng phụ cấp thêm cho bọn họ, bởi vì mười cân bông gòn bốn điểm công tác phải kiếm nhiều điểm công tác hơn, không có giới hạn.
Nếu là mấy người như Ngô Mỹ Anh, Trương Cấu đi thu dọn, một ngày được một trăm cân, người như Trần Tú Phương cũng chỉ có hơn ba mươi cân, nhưng dưới sự khích lệ của điểm công tác, bọn họ có thể đạt được năm mươi cân.
Nhưng mà cũng không phải ngày nào cũng có chuyện tốt như vậy, dù gì trước đó sản lượng bông gòn không nhiều, trong vòng một tháng cũng chỉ có mỗi ba đợt bông gòn nở rộ.
Chu Thành Chí biết phải nhờ vào các nữ lao động, vậy nên kêu Trương Thúy Hoa nên khuyến khích tăng điểm công tác đúng lúc, nhặt bông gòn thì nên sửa thành mười cân năm điểm công tác, bằng với bẻ ngô vào đào khoai lang.
Trong lòng Trương Thúy Hoa nghĩ là:
Đại tiên làm phép thì bông gòn được cứu rồi!
Cảm tạ trời đất, tổ tiên phù hộ!
Mao chủ tịch vạn tuế, ba lá cờ đỏ vạn tuế!
Con dâu lại sắp kiếm lời to điểm công tác rồi, mấy lao động khỏe cũng không so sánh được.
Thương lượng xong rồi, Mạc Như bèn về nhà, đến trước cửa nhà lại nhìn thấy mấy cái bếp, cô không nhịn được nói với Trương Thúy Hoa: “Mẹ à, sao lại xếp ngang các bếp, rất lãng phí, nếu như xếp vòng tròn thì tốt biết mấy, một cái ở dưới nhóm lửa mấy nồi đều nóng.
Bởi vì dưới quê miền nam kiếp trước của cô ấy chính là như vậy, một cái bếp có thể xếp từ ba đến năm cái nồi, còn tiện thể nấu được nước, không lãng phí lửa than chút nào.
Ở đó bởi vì phải ngủ trên phảng, một cái nồi thông với một cái phảng, bây giờ ăn cơm chung, nhà ăn chung, cũng không cần thông phảng, thì chi bằng xếp thành một vòng.
Trương Thúy Hoa vừa nghe, đúng thật là một cách hay!
Bà ấy nói: “Để mẹ đi thương lượng với các ông.”
Bà ấy bèn kêu người đến ruộng gọi Chu Thành Nhân, Chu Ngọc Trung và Chu Thành Tín về, mấy ông già gặp nhau, kêu bọn họ thương lượng sao để xếp một cái bếp hình nửa vòng tròn.
Mạc Như chỉ cần nói một tiếng, hoàn toàn không cần bản vẽ, mấy ông già bèn có thể học sâu hiểu rộng.
Chu Ngọc Trung khéo nhất, ngay lập tức hình dung là một cái bếp ba lò, bếp năm lò, nếu như vậy thì mỗi bữa chỉ cần làm một lần, không cần giống như ngày trước màn thầu phải hấp tận mấy lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận