Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 674: Về nhà mẹ đẻ (Bắt sâu bọ) (2)

Chương 674: Về nhà mẹ đẻ (Bắt sâu bọ) (2)
Chương 674: Về nhà mẹ đẻ (Bắt sâu bọ) (2)
Trương Cấu không buồn phiền, bởi vì năm trước chị ta có gửi quà cho ba mẹ mình, ba mẹ chị ta nói năm sau không cần về nhà nữa, hiện tại nhà ăn của bọn ăn cơm có định lượng, con gái về nhà cũng không có ăn, muốn cho con gái ăn cơm cũng là điều không thực tế.
Vậy nên không cần về nhà.
Đinh Lan Anh và Trương Thúy Hoa bàn bạc với nhau, có thể nào mang theo cơm trưa ăn trên đường đi, như thế thì đến nhà mẹ đẻ cũng không cần ăn gì, chỉ chơi rồi về.
Trương Thúy Hoa không có ý kiến, bảo chị ta đến nhà ăn nói với Hà Quế Lan.
Chu Thành Chí tính toán phân phát cho những phụ nữ muốn về nhà mẹ đẻ một bữa lương khô, bảo nhà ăn hâm lại là được.
Đinh Lan Anh cũng không dẫn theo con, dù sao băng tuyết ngập trời cũng không dễ đi, chị ta cảm thấy mình về nhà một chuyến là được rồi, như thế thì các cháu trai cũng không cần ra ngoài nữa.
Mạc Như cũng bàn bạc với Chu Minh Dũ: “Anh Út Năm! Hay là chúng ta cũng về một chuyến?”
Cả hai đã lên kế hoạch trước đó, đợi con lớn hơn chút nữa sẽ đến nhà Mạc Sỏa Ni xem tình hình.
Dù sao cô cũng nhập vào thân thể của Mạc Sỏa Ni thì cũng nên thay cô đảm nhận một phần nghĩa vụ phụng dưỡng ba mẹ, Chu Minh Dũ đương nhiên là đồng ý.
Trương Thúy Hoa lo lắng đứa bé quá nhỏ trên đường sẽ chịu lạnh, bà nghĩ Đại tiên sao chịu lạnh được nên chắc chắn là có cách, nếu không thì cũng không thể đi chở gạch, lại còn chăm sóc con cái.
Bà không dám nghĩ nhiều.
Nhưng bà vẫn khéo léo nói, hỏi Mạc Như có cần để con bé ở nhà cho bà chăm không.
Mạc Như vốn định cho Chu Thất Thất vào trong không gian, nhưng nếu Trương Thúy Hoa đã mở lời thì cô sẽ để lại.
Hiện tại Trương Thúy Hoa cũng không có gì làm, chỉ tán dóc với mấy bà cụ, chăm con, giao con cho bà rất là yên tâm.
“Vậy thì phiền mẹ rồi.” Mạc Như và Chu Minh Dũ đi nhận khẩu phần lương thực hai người, rồi thu dọn về nhà mẹ đẻ.
她không biết tình hình Mạc Gia Trang, nhưng cho rằng điều kiện nhà họ Mạc không quá tốt, nếu không thì ban đầu sẽ không đổi con gaasi lấy một túi khoai lang khô.
Cô gói một túi nhỏ bánh ngô hấp, mang theo mấy cân bông lót, hai cân táo đỏ, còn có một túi nhỏ bột khoai lang, hai quả bí vuông, dù sao thì cô đều trữ mọi thứ trong không gian, xách một cái giỏ để che tai mắt người khác, đến lúc đó xem tình hình rồi cho đồ.
因为都về nhà mẹ đẻ, tất nhiên bọn họ cũng sẽ không đến đội mượn gia súc và xe mà đi bộ đến.
Cô mặc chiếc áo bông, bên ngoài mặc thêm chiếc áo bành tô màu xanh, đi một lúc là thấy nóng.
Mạc Gia Câu cách thôn Chu gia và thôn Tống gia với khoảng cách như nhau, chỉ có điều một thôn ở góc tây bắc, thôn còn lại ở hướng đông bắc.
Mạc Gia Câu ở phía đông bắc, mười một dặm đường, hiện tại hai người bước chân nhẹ nhàng, khoảng một tiếng là đến nơi.
Trên đường đi khắp nơi đều trơ trụi, không có cây cối, không có nhiều cảnh sắc, những cánh đồng phủ đầy tuyết, hoặc là những lúa mạch non thưa thớt, hoặc là những lúa mạch non dày đến đáng sợ, hoặc là những mương sâu không trồng hoa màu gì cả.
Khi đi ngang qua một số thôn, có những thôn vắng vẻ và không thấy bóng người, thỉnh thoảng gặp những người mặt mày xanh xao, nét mặt thẫn thờ, hành động chậm chạp, ánh mắt đờ đẫn.
Mạc Như nhìn thấy hoảng sợ, cảm giác như họ đã đi đến một trò chơi ngày tận thế, bất cứ lúc nào cũng có thể có thứ gì đó xuất hiện và cản đường họ.
Nhìn những người này với đội sản xuất bọn họ đúng là cách biệt hai thế giới.
“Anh Út Năm! Bọn họ đói rồi à?”
Chu Minh Dũ gật đầu: “Có vẻ là thế, hình như còn đói ghê hơn hai đội của chúng ta.”
Cả hai vừa đi vừa thảo luận nghiên cứu rốt cuộc tại sao lại xảy ra tình trạng như thế.
Không phải tất cả đạo đội đều kéo lao động nam đến các xưởng sắt thép giống như đại đội Tiên Phong, họ giữ lại một số người để thu hoạch vụ thu.
Cả hai cho rằng một trong những nguyên nhân dẫn đến tình trạng hiện nay là do khi thu hoạch vụ thu, các xã viên lãn công, trực tiếp đào hố chôn lương thực xuống đất, lãng phí rất nhiều. Nguyên nhân thứ hai là do một số cán bộ đại đội, cán bộ đội sản xuất chỉ huy bậy bạ, năng lực yếu, hiệu quả kém. Khi làm việc chỉ quan tâm đến việc diễu võ dương oai, chỉ nhìn chằm chằm các xã viên như phạm nhân, không cho phép ăn lén và lấy trộm, không quan tâm đến hiệu quả công việc.
Lương thực thu về không đu ăn, nguyên nhân rất lớn là do một số cán bộ cơ sở có tố chất thấp, hiểu quá sâu chỉ đạo của bên trên nên đã bán khẩu phần lương thực như lương thực dư chỉ để phô bày. Thậm chí, có không ít cán bộ cơ sở một tay che trời, trở thành “vua một cõi” trong thôn, cán bộ của đội sản xuất đại đội đều là thế lực của bọn họ, bán lương thực của đại đội, đội sản xuất như của riêng họ để kiếm lợi, hoặc bản thân ăn uống no say, nhưng chỉ đưa ra tiêu chuẩn thấp cho các xã viên, ức hiếp dân lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận