Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 170: Đối đầu gay gắt (4)

Chương 170: Đối đầu gay gắt (4)
Làm nhiều hay ít cũng như nhau cả thôi, vậy thì bọn họ cũng không cần làm nữa.
Dù sao bà không muốn lấy lương thực nhà mình nuôi nhà người khác, nhất là những kẻ ăn không ngồi rồi.
Mọi người nghe thấy lời nói của Trương Thúy Hoa làm Trương Căn Phát ngẩn người, ai cũng đều nhịn cười, lại còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Được rồi! Tôi còn có việc bận, các người cứ họp tiếp đi.” Trương Thúy Hoa khuấy động đề tài thảo luận chính của hội nghị một hồi rồi đi đến nhà Ngô Mỹ Anh tìm Hà Tiên Cô bàn chuyện đi xem ngày.
Hà Tiên Cô không ngờ còn có người dám đến tìm bà ta xem ngày, bà ta kích động không thôi, vội lấy ra một tờ giấy dán cửa sổ lớn đã ố vàng được giấu dưới giường chiếu, bên trên dày đặc những ký hiệu viết tay.
Bà ta hỏi bát tự ngày sinh của Chu Thành Nhân rồi lại hỏi của Chu Minh Dũ, sau đó hỏi chủ hộ là ai, nghe đâu hai vợ chồng trẻ Chu Minh Dũ dọn ra ở riêng và sống ở đó, bà ta vừa lẩm bẩm vừa đếm các ngón tay, rồi gieo que gỗ, cuối cùng tính ra một ngày, năm ngày sau là ngày tốt để đặt xà ngang.
Trương Thúy Hoa rất vui mừng, trả ơn bà bằng ba quả trứng gà.
Chuyện này trước đây cũng là chuyện lớn, ít nhất cần sáu cái trứng gà, nhưng hôm nay không giống với trước đây, trứng gà vừa quý báu mà lại không được phong kiến mê tín nên có thể giảm giá.
Hà Tiên Cô cũng nước mắt lưng tròng vì kích động, vòng tay Trương Thúy Hoa cho đến khi đưa bà ra ngoài, liên tục nói: “Bà chị yên tâm, tôi xem ngày tuyệt đối không sai, đó là ngày tốt nhất.”
Trương Thúy Hoa thấy bà ta nước mắt rơi lã chã, vội đưa tay an tủi vài câu rồi chào tạm biệt.
Về đến nhà, bà phát hiện Mạc Như và Chu Minh Dũ đi bắt ve sầu về, đang ngồi ở gian nhà chính vểnh tai nghe nội dung cuộc họp, các ông vẫn đang họp ở gian phòng phía đông, bầu không khí có chút nặng nề.
Trương Thúy Hoa đi vào trong nhà: “Ôi chao! Tôi bảo này, các người họp hành gì mà mãi vẫn chưa xong à? Đây nếu mà là đánh ma quỷ thì ma quỷ cũng chạy hết rồi.”
Tên tai to mặt lớn này chỉ biết họp và họp, ngoài họp ra thì cái gì cũng sai.
Quay về ngủ một giấc tốt biết mấy.
Trương Căn Phát lập tức nói: “Bà chị về rồi thì khuyên giúp ông anh này đừng có cố chấp như vậy nữa.”
Trương Thúy Hoa liếc nhìn ông, thấy ông cụp mí mắt xuống, xị mặt, bộ dạng không vui, bồn chồn hỏi: “Sao thế?”
Chu Minh Dũ nháy mắt với bà: “Mẹ! Đại đội trưởng muốn ba làm đội trưởng đội ba, mẹ nói có phù hợp không?”
Trương Thúy Hoa vỗ tay lên mép giường: “Mẹ kiếp thật chứ, đại đội trưởng, ông nói xem chúng ta không thù không oán, ông làm như vậy là thế nào? Ông đến phá hoại nhà tôi à, năm đó ông già nhà chúng tôi bị quỷ Nhật bắt đi nấu ăn, nghe thấy quỷ Nhật muốn đến thôn chúng ta càn quét liền trốn về báo tin đã liều cái mạng già đấy. Bị đánh đến mức bây giờ tay chân không còn nhanh nhẹn nữa, ông không nhìn thấy rõ à? Lúc đó, nếu không phải tôi mang con đi gõ cửa từng nhà để mấy người chạy, thì mấy người đã sớm bị bọn quỷ Nhật bắt đi chịu khổ rồi…”
“Bà chị, bà chị…” Trương Căn Phát sợ Trương Thúy Hoa nói ra những chuyện xưa, đã qua bao nhiêu năm rồi, vừa đụng chuyện là lôi ra nói, vừa nói thì mắt mũi đã tèm nhem, giống như tên đại đội trưởng này có lỗi với nhà họ vậy.
Trương Thúy Hoa lại bắt đầu khóc than cho con trai: “Minh Lượng của chúng tôi, mười bốn tuổi tòng quân đánh giặc, kháng chiến thắng lợi nhưng vì cứu chiễn hữu mà bị giặc đánh chết, mấy người nói xem, nếu bây giờ con trai tôi còn sống thì nó cũng là công thần của Đảng và nhân dân, không đến nỗi bị người ta cứ đến hại…”
“Tôi nói này bà chị, câu này bà chị phải nói cho rõ ràng, ai cứ đến hại bà chị? Bà chị cứ nói ra, Đảng và chính phủ làm chủ cho bà chị!” Trương Căn Phát sốt ruột.
Trương Thúy Hoa lau nước mắt trên mặt, tức giận nói: “Chính là ông! Ông nói xem, chúng tôi ủng hộ công việc của ông như vậy, sao ông cứ muốn hại chúng tôi? Bảo ông già nhà chúng tôi đi làm đội trưởng của đội ba, sao ông không trực tiếp bảo ông ấy đi nhảy hố lửa đi?”
Trương Căn Phát bị vẻ lạnh lùng trong mắt bà dọa cho lảo đảo, từ trong phòng lui ra nhà chính, sau đó bị Trương Thúy Hoa ép từng bước lùi ra sân.
Trương Thúy Hoa thuận tay lấy con dao trên tường xuống, cầm trong tay rồi hét lớn: “Trương Thúy Hoa tôi hay nói tục tĩu, nhà họ Chu chúng tôi trên xứng với trời, dưới không phụ đất, giữa cũng xứng với Đảng và nhân dân. Nếu ông không cho chúng tôi đường sống thì tôi chém ông trước rồi lại tự chém mình.”
Bà lấy dao chém một cái, con dao phập vào đống rau trên bếp phát ra một tiếng “rầm”, dọa Trương Căn Phát run cằm cập, suýt chút nhảy dựng lên, ngay cả Chu Ngọc Quý cũng cảm thấy toàn thân căng lên, hai chân run rẩy muốn giật cửa bỏ trốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận