Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 363: Lừa gạt kẻ ngốc (1)

Chương 363: Lừa gạt kẻ ngốc (1)
Ngoài xưởng sắt thép chính quy có thể dùng than cốc, quặng sắt luyện ra sắt và thép, hàng triệu tấn chế phẩm sắt thép hữu ích được thu từ trong tay người dân, tất cả được đưa vào lò đất sơ chế, dùng than đá và gỗ thô luyện thành vụn sắt nung chảy vô dụng, kết hợp với trên hàng trăm triệu lao lực, tài lực, vật lực, cuối cùng cũng công dã tràng, thật sự lợi bất cập hại.
Mạc Như biết trong lòng anh phẫn uất nhưng không có cách nào trút ra nên an ủi anh: “Trong việc thiết lập xã viên, đi đường vòng cũng là điều khó tránh khỏi. Xã viên dù sao vẫn có năng lực tự mình sửa đổi, cuối cùng sẽ lần mò tiến bước theo phương hướng chính xác.”
Băng qua sông bằng cách cảm nhận những viên đá, loài người cũng phát triển như thế.
Bọn họ đều là người bình thường, không có cách nào cố gắng xoay chuyển tình thế nên phải nghĩ thoáng chút.
Chu Minh Dũ cúi người hôn cô, rồi lại hôn bàn chân nhỏ bé của con gái yêu: “Được rồi, chúng ta không quan tâm đến nhiều đạo lý như thế nữa, sống tốt qua ngày là được rồi. Dùng đá đổi được một đống trứng gà thì hai mẹ con cũng có cái ăn rồi.”
Mạc Như cũng cười, cô biết Chu Minh Dũ có ý yêu cầu dùng trứng gà để đổi, bất cứ thứ gì cũng đừng cho không người khác.
Bởi vì nếu anh cho không thì người ta sẽ nghĩ đó là lẽ đương nhiên, cho không một lần mà không cho lần thứ hai cũng không được, cho ít đi cũng không được, cho hay không cho đều không được…
Đến cuối cùng, nếu thật sự có chuyện gì thì lại trách móc anh, chê anh có nhiều như thế sao lại không giúp họ nhiều chút.
Vậy nên đừng bắt đầu bằng bầu không khí cho không, phải đổi nếu không thì miễn bàn.
Chu Bồi Cơ cầm mấy viên quặng sắt đi tìm Chu Thành Chí, nói với bọn họ Chu Minh Dũ nhặt những viên đá có thể luyện sắt để thay thế nồi sắt, cuốc gì đó để nộp lên trên, Chu Thành Chí và những người khác nghe thấy tỏ ra vui mừng.
Trải qua chuyện xưởng làm giấy, bọn họ cũng rất nghe lời Chu Minh Dũ.
Bọn họ không hiểu, nhưng thân lúa mì có thể làm ra giấy, tất nhiên đá cũng có thể luyện thành sắt.
“Hì! Hồng Lí Tử đúng là có cách.”
“Đổi, đổi đi.” Tất cả đều nói muốn đổi.
Đợi khi bọn họ đến xem, phía đông nhà Chu Minh Dũ có một đống đá, có người không vui nói: “Một đống đá thế này nộp hết lên là được rồi, sao còn bắt chúng tôi phải đổi trứng gà, đây chẳng phải là thừa nước đục thả câu sao?”
Chu Bồi Cơ sầm mặt: “Ép anh đổi sao? Không đổi thì thôi, đừng có phí lời.”
Thiền Điệp Cầm hừm một tiếng: “Ai thèm đổi, nhà chúng tôi có nồi rồi.” Cô ấy quay đầu bỏ đi.
Mạc Như nằm bò lên cửa sổ nhìn người khác đổi đá (thực ra chính là đá, hoàn toàn không thể đảm bảo đều là quặng sắt). Chu Bồi Cơ, Chu Minh Quang bọn họ đếm giúp trứng gà. Chu Thành Chí, Chu Minh Thanh và những người khác thì cân đá giúp.
Mạc Như cười thầm, tại sao bọn họ nhất định phải đổi, rõ ràng là tự mình đi tìm mấy viên đá rồi nói là quặng sắt cũng được, dù sao Trương Căn Phát bọn họ cũng không nhận ra rốt cuộc đó có phải là quặng sắt hay không.
Đây là sức mạnh của uy quyền, xem ra lời nói của Chu Minh Dũ ở trong đội sản xuất càng ngày càng có tác dụng rồi.
Cô la to: “Anh Út Năm,Anh Út Năm!”
Chu Minh Dũ chạy vào trong: “Vợ! Sao thế?”
Mạc Như nói: “Trương Căn Phát chắc chắn không tin đây là quặng sắt, chúng ta phải mời thầy Cao, có anh ta nói giúp, Trương Căn Phát không tin cũng phải tin.”
Đây cũng là sức mạnh của phần tử tri thức, Cao Dư Phi là kỹ thuật viên, ở dưới quê vốn đại diện cho uy quyền.
Chu Minh Dũ nhớ lại đúng là có chuyện ấy, nếu anh nói với Trương Căn Phát thì cũng phí lời, tốt hơn hết là trực tiếp tìm một người nói có tác dụng.
Hôm nay, Cao Dư Phi không ở trong thôn bọn họ mà đi đến chỗ thợ mộc Phạm ở phía nam, anh bảo Chu Minh Thanh mau chóng đi tìm.
Vừa đúng lúc Cao Dư Phi trở về, anh ta ở chỗ thợ mộc Phạm quan sát qua trình thu quặng sắt.
Không có quặng sắt thì nộp sắt vụn, không có sắt vụn thì nộp nồi sắt, không chủ động nộp thì sẽ bị ép buộc nộp.
Dù sao mỗi gia đình đều cần phải nộp đủ số lượng, ai dám phản kháng thì sẽ bị đánh, vì một cái nồi mà có người bị đánh toác đầu chảy máu.
Mặc dù Cao Dư Phi coi thường những người không có văn hóa, nhưng cũng không phải là kẻ thích bạo lực, anh ta càng coi thường những người không có bản lĩnh chỉ dựa vào mánh khóe bò lên. Với anh ta, những cán bộ đại đội chỉ dựa vào việc ức hiếp xã viên, đến công xã giành công để củng cố địa vị của mình.
Vậy nên trong phút tức giận, anh ta cũng không tiếp tục làm công việc của thợ mộc Phạm mà trực tiếp quay về, đúng lúc gặp Chu Minh Thanh đang đi tìm anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận