Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 325: Sinh con (3)

Chương 325: Sinh con (3)
Nhưng hiện tại thì hay rồi, xuyên không đến năm 58, khoan nói đến chuyện sinh mổ, cho dù là đến bệnh viện cũng không đi được.
...
Không ngờ lại thực sự lâu như vậy, đến sáng thì cơn đau bắt đầu từng cơn từng hồi, lát sau mới đỡ, giữa chừng còn được ngủ một giấc, lúc sau lại bị cơn đau quặn thắt đánh thức.
Cô cứ cắn răng chịu đựng nhưng lúc này không chịu nổi nữa, bắt đầu hừm hừm: “Ui da…”
“Đau chết đi được…” Cô rên rỉ trong vô thức.
Có vô số bàn tay đang kéo ruột cô, muốn bóp nát ruột cô từng tấc từng phân, nếu không thì sao lại đau đến như thế?
...…
Đến trưa, Trương Cấu mang cơm đến, nhìn thấy Chu Minh Dũ đừng ngoài cửa gian nhà chính, đi đi lại lại như con kiến đang ở trên chảo nóng, trông có vẻ như mất hồn.
Trong phòng vang lên tiếng kêu đau đớn ây da ây da của Mạc Như, tiếng kêu la kia không thảm thiết cũng không xé nát cõi lòng, nhưng lại rất kìm nén như thể muốn khóc cũng khóc không được.
Trương Cấu run cằm cặp, suýt nữa đã làm vỡ cái chậu.
Đinh Lan Anh thấy vậy vội vàng cầm lấy, rồi gọi Chu Minh Dũ đi ăn cơm.
Chu Minh Dũ đâu có nuốt nổi cơm, anh không kìm được lại đi vào phòng.
Đinh Lan Anh vội cản anh lại: “Tôi bảo này chú Năm, chú mau về nhà ăn cơm đi, ăn xong rồi đi làm, đừng có ở đây nữa.”
Chu Minh Dũ cầu xin, nói: “Chị dâu! Chị để em vào trong xem sao.”
Thấy Mạc Như đau đến mức mặt trắng bệch, lúc đó anh chỉ muốn sinh con giúp cô mà thôi, đi làm gì chứ, mất cả hồn rồi còn đâu.
Đinh Lan Anh an ủi anh: “Chú đừng có lo lắng nữa, ai sinh con cũng như thế cả. Sỏa Ni tuổi còn nhỏ lại là cái thai đầu nên chắc chắc chịu chút vất vả, đợi đến đứa thứ hai sẽ đỡ hơn.”
Chu Minh Dũ vừa nghe đến đứa thứ hai, nếu còn lặp lại một lần nữa thì sợ chết đi được.
Lúc này ở trong phòng, tiếng kêu của Mạc Như càng đau đớn hơn, tim anh co thắt lại, anh nhấc chân định xông vào trong.
Đinh Lan Anh đưa tay nhưng không cản lại được, anh vẫn xông vào trong.
Trong phòng, Trương Thúy Hoa và Hà tiên cô vẫn đang trò chuyện, nhìn thấy Chu Minh Dũ chạy vào, kinh ngạc nói: “Con làm gì thế? Mau ra ngoài đi.”
Chu Minh Dũ cố chấp không chịu đi ra ngoài, ở bên ngoài nghe thấy giọng nói của Mạc Như thì trái tim anh vụn vỡ, tốt hơn hết là ở lại đây trông chừng.
Trương Thúy Hoa tận tình khuyên bảo: “Phụ nữ sinh con, làm gì có chuyện đàn ông đi vào phòng, không may mắn.”
Chu Minh Dũ không chịu: “Làm gì có chuyện may mắn hay không, con phải ở đây trông chừng.”
Hà tiên cô cười nói: “Hồng Lí Tử là đứa trẻ ngoan lại hiếu thuận với ba mẹ và thương yêu vợ, không phải nói là không may mắn với người lớn mà là không may mắn với đứa bé. Cậu là đàn ông dương khí mạnh, ở đây dễ xung đột với đứa bé làm nó giật mình, cậu ra ngoài trước đi, đợi sinh xong sẽ gọi cậu vào đây xem.”
Chu Minh Dũ không tin, phòng sanh ở đời sau đều có ba bên cạnh, bà không lừa được tôi đâu, hơn nữa tôi là vô thần luận giả...
Tôi phải trao đổi ám hiệu với bé con đầu tiên, trò chuyện với nó, con bắt nạt vợ của ba thì ba sẽ đánh vào mông con.
Anh không chịu đi, anh nằm trên giường kéo tay Mạc Như, bộ dạng như mẹ ruột muốn chia đổi xẻ lứa.
Trương Thúy Hoa nóng ruột, tức giận nói: “Đứa trẻ hư này, không nghe lời mẹ nói phải không? Vậy thì được, con tự mình đỡ đẻ đi, mẹ xem bản lĩnh của con.”
Ba nhấc chân đi ra ngoài.
Hà tiên cô cười ha ha, nói: “Đây là làm gì thế, đứa trẻ chưa từng trải đời nên khó tránh khỏi sợ hải, dù sao hiện tại vẫn chưa sinh, để cậu ta ở lại đây một lúc, đến lúc sắp sinh thì ra ngoài trông chừng.”
Chu Minh Dũ nhìn Trương Thúy Hoa cười: “Mẹ, bác nói đúng đó.”
Trương Thúy Hoa thấy mặt con trai trắng bệch, cười còn khó coi hơn khóc nên cũng không nói gì nữa.
Bà nói với Hà tiên cô: “Chúng ta sang phòng kia trò chuyện, dù sao cũng không vội.”
Về chuyện sinh con, dù có đau đớn đến mức nào nhưng khi chưa đến lúc nó sẽ không chịu chui ra, ai cũng không làm gì được.
Bà đỡ đã thấy nhiều rồi nên rất là bình tĩnh.
Trong căn phòng chỉ còn lại Mạc Như và Chu Minh Dũ, anh bò lên trên ôm Mạc Như vào lòng, nói lời yêu thương: “Đau như thế, sau này chúng ta đừng sinh con nữa.”
Lúc này, Mạc Như cũng không thấy đau nữa, cô có cảm giác cả người không còn chút sức lực nào, tựa vào lòng Chu Minh Dũ: “Anh còn nghĩ khi mang thai không bị dày vò chút nào thì đến lúc sinh cũng sẽ không chịu cực.”
Nghe người ta hay nói cái thai đầu tiên, còn trẻ nên sinh nhanh lắm nhưng tại sao cô lại đau như thế? Những lúc không đau đớn thì cô chỉ muốn ngủ thôi, kết quả vừa định ngủ một giấc thì cơn đau lại ập đến, níu lấy bụng cô như muốn xoay người từ trong ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận