Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 425: Trữ bông(2)

Chương 425: Trữ bông(2)
Chương 425: Trữ bông(2)
Vào đúng lúc bọn họ đang nói hát nhặt bông thì Mạc Như đã nhặt đến bờ ruộng đối diện, cô lặng lẽ bỏ hết bông trong gian vào trong túi bông lớn ở hai đầu bờ ruộng.
Túi bông này là trạm bông gửi, mỗi đội sản xuất có hai túi, có thể chứa hai trăm cân bông.
Lần nào nhặt bông cũng một cái túi hoa ở một phía hai đầu bờ ruộng, nhặt đến hai đầu bờ ruộng rồi đổ vào đó.
Mạc Như nhận ra chiếc túi trên người không dễ dùng, không đựng được bao nhiêu bông lại còn dễ rơi, nếu là chiếc túi trực tiếp buộc trên lưng thì tốt rồi.
Chỉ tiếc là lúc này không có ai dư vải nên tất nhiên không làm được túi vải, hiện tại địa phương cũng không phổ biến phân bón hóa học nên căn bản không có những chiếc túi da rắn hay túi dệt của đời sau nên cho dù là một lời yêu cầu đơn giản cũng không dễ dàng đáp ứng được.
Hiện tại ít hoa nở nên người khác nhặt hai luống một chuyến cũng còn được, giống như cô muốn nhặt bốn luống thì tất nhiên không đựng được, cũng may người khác không đi cùng cô nên cô tùy tiện viện cớ cũng có thể làm lấy lệ.
Cô ngẫm nghĩ nhặt bông không cần thiết phải có nhiều người ở lại như thế, vừa không tiện cho cô vung tay múa chân, lại còn lãng phí sức lao động.
Mùa thu bầu trời trong xanh khí trời mát mẻ, tia cực tím rất mạnh, ánh mặt trời khiến người ta cảm thấy còn nóng hơn mùa hè. Sau một lúc chóng mặt hoa mắt và mệt mỏi bùn ngủ, động tác của những người đó rõ ràng là đã chậm lại.
Đến gần trưa, Mạc Như đã nhặt gần xong một vùng bên này.
Đinh Lan Anh và những người khác giương mắt đờ đẫn.
Bọn họ một người đi và về cũng không nhặt được đến đầu ruộng, năm nay bông thực sự quá tốt rồi, cúi đầu không đứng thẳng lưng được, thực sự mệt đứt hơi rồi.
“Sỏa Ni! Cô nhặt bông nhanh thật đấy.” Bọn họ ai nấy cũng hoàn toàn chịu thua rồi, ngay cả Thiền Điệp Cầm cũng không nói gì.
Mạc Như không phải là mệt người mà là dùng đầu óc nhiều nên có chút hoa mắt ù tai, vù vù như thể nuôi một tổ ong. Cũng may, Chu Thất Thất ở trong không gian ê a, hi hi ha ha chơi đùa, cô bé vô cùng vui vẻ mới có thể giảm nhẹ được một phần cực nhọc.
Liễu Tú Nga và những người khác nhìn sắc mặt cô trắng bệch, ân cần hỏi: “Sỏa Ni! Có phải là mệt rồi không?”
Mạc Như cười nói: “Không sao đâu, lát nữa là khỏe ngay.”
Đinh Lan Anh thấy cô nói chuyện, sắc mặt cũng đỡ rất nhiều, cũng không thấy lo lắng nữa: “Đến trưa tranh thủ chợp mắt một lúc.”
Mạc Như đồng ý, cô nhìn sắc trời rồi nói với Liễu Tú Nga: “Thím! Nhân lực bẻ bắp không đủ, hay là cháu với chị dâu Tú Phương dẫn theo mấy cô gái đi nhặt bông, mọi người đi giúp bẻ bắp? Chúng ta vẫn là khẩu phần lương thực đứng thứ nhất, lương thực là quan trọng nhất.”
Liễu Tú Nga và Đinh Lan Anh nhìn nhau.
Thực ra, Mạc Như nhặt bông giống như thêu hoa, hai tay mỗi bên nhặt với tốc độ nhanh đến nỗi không nhìn thấy rõ.
Liễu Tú Nga cười nói: “Nếu cháu có thể nhặt được thì chúng ta đi bẻ bắp, nói thật thì thím nhặt bông không nổi, lưng đau mỏi lắm.”
Phụ nữ ở nông thôn cũng sinh mấy đứa con rồi, cũng không có điều kiện ở cữ đàng hoàng, ai cũng đều nhức mỏi lưng.
Vì vậy, có một số phụ nữ thà ra sức làm việc, cũng không muốn cứ mãi khom lưng kiếm sống. Những năm trước, mọi người đều không có lựa chọn nào khác, mọi việc đều do đội trưởng sắp xếp, nhân lực nữ đều đến nhặt bông vào thời kỳ hoa nở.
Hiện tại bản thân có thể lựa chọn thì bọn họ lại muốn đi làm việc khác.
Đinh Lan Anh nói: “Sỏa Ni! Cô tuyệt đối đừng có phô trương quá, công việc làm một ít bớt một ít, đừng có làm trong một ngày.”
Mạc Như cảm ơn chị ta đã quan tâm: “Chị dâu yên tâm, hiện tại em hiểu rõ rồi, không còn gấp gáp như thế nữa.”
Vương Ngọc Cần nói: “Nếu như thế thì tôi và chị dâu hai đi bẻ bắp.”
Liễu Tú Nga quay đầu hét to: “Này! Sau buổi trưa chúng ta hãy đi bẻ bắp, để Sỏa Ni và Tú Phương tiếp tục nhặt bông.”
Có những đứa con gái tám chín tuổi hay khoảng mười mấy tuổi, nhặt bông vừa đúng lúc bởi vì bọn họ tuổi nhỏ không đau lưng.
Một số phụ nữ đều đồng ý: “Dù sao bắp cũng cao hơn bông, mặc dù dưới ruộng hơi nóng bức chút nhưng cũng tốt hơn là bị chóng mặt dưới ánh nắng mặt trời.” Họ vừa nói vừa cười quyết định như thế.
Dù sao điểm công tác bẻ bắp cũng không thấp, hiện tại đàn ông ở nhà điểm công tác nên lại nhiều ra rồi, nhân lực nữ bẻ bắp thấp nhất được mười tám điểm công tác, ở nhà lột vỏ bắp cũng có mười điểm công tác.
Thiền Điệp Cầm nghe thấy, nói: “Tôi không đi bẻ bắp nữa, tôi muốn nhặt bông.”
Cô ấy chê cây bắp cũng nóng bức như cái vò, lá có răng cưa, cô ta xị mặt, cổ và cánh tay đau nhức, toát mồ hôi không chịu nổi nên cô ấy không muốn đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận