Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 65: Vũ khí sắc bén (4)

Chương 65: Vũ khí sắc bén (4)
Mặt khác, còn có người dùng dao cầu chặt rớt những tai lúa mì, những tai lúa mì kia rớt xuống được chất thành đống, để cho những người già và con nít không thể đi lại ngồi ở chỗ kia nhặt những tai lúa mì rơi rớt bên trong, đây cũng đều là lương thực, đương nhiên không thể lãng phí.
Những tai lúa mì nằm xoài trên sân phơi, phơi một buổi trưa liền khô giòn, sau đó che mắt lừa lại để nó kéo đá lăn đi quanh nghiền lúa. Không đủ gia súc thì con người phải đến kéo đá lăn, cũng may là không nặng lắm, cho nên lao động hạng hai cũng có thể đảm đương nhiệm vụ. Nghiền lúa cần phải chờ lúc ánh nắng mặt trời gắt nhất, phơi khô xong lập tức nghiền, nếu để qua buổi trưa, thời điểm mặt trời lặn về hướng Tây thì lúa mạch sẽ bị mềm nhũn, không dễ tách trấu, như vậy thì ngày hôm lại phải phơi lại rồi mới tuốt hạt.
Những hạt được nghiền xong thì bị đẩy đến một bên đất trống, nơi đó rộng rãi và thông thoáng, khi có gió Đông Nam thổi qua thì dùng cái xẻng gỗ lớn để rê thóc. Xúc một xẻng hất lên, gió thổi qua thì trấu cùng bụi đất bay đi, hạt thóc rơi xuống, kỹ thuật tốt thì làm được sạch sẽ, kỹ thuật kém thì bên trong đống hạt thóc sẽ còn trộn lẫn trấu và đất cát.
Cho nên, rê thóc cũng là một việc để kiểm tra xem xã viên đó có lấy được mười điểm hay không.
So với việc cắt lúa mì, thời điểm phơi lúa mạch mới càng phải cẩn thận đề phòng có người trộm lúa mì mang về nhà.
Có một vài người đầu óc lanh lợi, luôn tìm được nơi để cất giấu, hoặc là cuốn ống quần lên, hoặc là đặt ở một nơi nào đó. Triệu Hóa Dân đã từng mặc hai cái quần, cái quần bên ngoài thì dài rộng, quần bên trong thì buộc chặt ống lại, thi thoảng lại bốc lúa mì bỏ vào bên trong. Kết quả ăn trộm quá nhiều, đến mức hai ống quần đều phồng lên bị người phát hiện, buộc ông ta phải giũ sạch ra để cân, tổng cộng có tới hai mươi cân!
Cuối cùng, Triệu Hóa Dân bị lệnh cưỡng chế kiểm điểm ở cuộc họp toàn thôn thì mới thu liễm được một chút, sau đó trực tiếp để ông ta đi cắt lúa mạch không cho đến bãi tràng phơi lúa nữa.

Mạc Như tiếp tục đi xuống dưới bờ kênh để thu hoạch rau dền gai, lúc này những loại rau dại khác đều đã già, chỉ có thứ này mới có thể mọc ra từng đợt lá non, thật sự là một loại thực phẩm cứu mạng.
Sau đó, cô đi từ bờ sông phía Nam đến bờ sông phía Tây, nơi này ruồi muỗi vô cùng nhiều, cô thuận tay thu vào một ít muỗi. Cô cũng không biết vì sao, lúc cô liên lạc với không gian, những con ruồi con muỗi kia giống như bị cái gì đó triệu hoán vậy, hết đợt này ngã xuống thì đợt sau tiến lên, ào ạt bay về phía người cô, vo ve liên miên một tràng, liên tục như vậy một lúc lâu, trong không gian hiện ra một đống lớn ruồi muỗi!
Ở đâu ra mà nhiều như vậy chứ? Chắc không phải toàn bộ muỗi trong thôn đều bị thu vào hết rồi đấy chứ?
Cô cảm thấy thu hết ruồi muỗi cũng tốt, chẳng những có thể hạn chế truyền bá vi khuẩn mà người trong nhà cũng không bị nữa. Cô cũng không nghĩ sẽ lấy cái này để đổi điểm công tác, cô cảm thấy Trương Thúy Hoa nói rất đúng, nhiều lương thực như vậy, mọi người cũng đều là dựa trên mồ hôi xương máu của mình để tranh công điểm, tốt nhất không nên đầu cơ trục lợi, nếu không sẽ làm mọi người lạnh tâm, có khả năng cũng sẽ không tha thiết làm việc nữa.
Cô đang vội vàng thu muỗi, sau lưng có người gọi cô: “Mạc Sỏa Ni, cô đang làm gì vậy?”
Mạc Như không hoang mang một chút nào, dù sao thì mấy loại ruồi muỗi này cứ bay tới bay lui, sẽ không khiến cho người khác hoài nghi. Cô quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, bộ dáng thanh tú, mặc quần dài màu xanh đen, một cái áo ngắn tay màu trắng, trên đầu đội cái nón đang nhìn cô với vẻ mặt lo lắng.
Mạc Như thành thật sắm vai một kẻ ngốc, chỉ đưa mắt nhìn chị ta.
Trần Tú Phương cũng không trông cậy cô có thể nói chuyện, chị ta nói tiếp: "Sỏa Ni, bờ sông có yêu quái dưới nước kéo chân người ta, cô đừng chơi ở chỗ này, bước lùi về sau đi.” Chị ta vẫy tay với Mạc Như, "Đến đây, chị dâu cho cô đồ ăn ngon này.”
Mạc Như không nói lời nào, vẫn đứng yên nhìn.
Trần Tú Phương thấy cô đứng bất động tại chỗ, đi tới thử thăm dò kéo tay cô, “Tới bên này.” Rời khỏi bờ sông xa một chút liền cho cô hai trái táo đỏ thẫm, “Cái này ngọt, cô nghe lời chị dâu, đừng chơi ở bên kia nhé, có yêu quái đấy, kéo cô xuống dưới mất rồi thì làm sao chơi được, nhớ kỹ chưa?”
Mạc Như gật gật đầu.
Trần Tú Phương cười cười, lại nhắc nhở thêm một lần nữa, đợi Mạc Như gật đầu chị ta mới rời đi.
Mạc Như nhìn táo đỏ trong tay, bỏ vào trong miệng một quả, vừa ngọt lại vừa nhiều cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận