Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 364: Lừa gạt kẻ ngốc (2)

Chương 364: Lừa gạt kẻ ngốc (2)
Ngược lại, anh ta lại cảm thấy thôn nhà học Chu khá thú vị, mặc dù Trương Căn Phát cũng chẳng phải là người tốt, nhưng thôn nhà họ Chu vẫn là người hiểu rõ và sẽ không bị Trương Căn Phát lừa gạt, lại có thể đấu trí so dũng khí với ông ta.
Trong lòng anh ta cũng nhớ đến chuyện thôn nhà họ Chu thu quặng sắt, muốn xem thử bọn họ thu như thế nào.
Nghe Chu Minh Thanh nói Chu Minh Dũ đi tìm anh ta rồi lập tức cõng Chu Minh Thanh về.
Chu Minh Dũ đã ở đầu thôn đợi anh ta, thấy anh ta về, cười nói: “Thầy Cao! Chúng tôi phải mời anh chủ trì công đạo rồi.”
Trước hết phải tâng bốc.
Cao Dư Phi nói: “Các thôn thu quặng sắt là quyết định của công xã, tôi cũng không có cách nào.”
Chu Minh Dũ nói: “Nhưng thầy Cao là kỹ thuật viên, là phần tử tri thức nên chắc chắc hiểu biết rộng hơn chúng tôi. Chúng tôi kiếm một lượng lớn quặng sắt trực tiếp chuyển đi luyện thép thì không cần thu nồi sắt của chúng tôi.”
Cao Dư Phi kinh ngạc nói: “Quặng sắt ư? Các người có quặng sắt ư?”
Sao có thể như thế được.
Các lão nông đều không biết, nhưng Cao Dư Phi là người có học nên anh ta biết rất rõ.
Huyện Cao Tiến là vùng đất bằng phẳng, là một huyện nông nghiệp đơn thuần, trong khu vực không có công nghiệp gì, cũng không có bất cứ quặng than và quặng sắt. Muốn luyện sắt thì phải đi đến nơi khác mua quặng sắt và than đá nên căn bản không thích hợp luyện sắt thép.
Nhưng sau khi nhiệm vụ của tỉnh ủy và ủy ban khu vực ban xuống, cũng không cân nhắc tình hình thực tế, số lượng nhiệm vụ đặt ra luôn vượt xa gánh vác của địa phương.
Chuyện này khiến cho huyện ủy rất lo lắng, nửa năm đầu tổ chức cho các kỹ thuật viên thăm dò xung quanh, hy vọng có thể phát hiện ra quặng sắt và quặng than trong khu vực, tiếc là cho đến này vẫn không thu hoạch được gì.
Vậy nên tổng bộ chỉ huy huyện ủy quyết định xây dựng xưởng luyện sắt ở vùng sát cổng thành, mua quặng và than đá từ nơi khác, rút nhân lực của cả huyện đi luyện sắt. Còn các công xã cũng phải tự động tổ chức xây lò cao, gom quặng sắt, nhiên liệu luyện sắt.
Chu Minh Dũ thật sự nếu tìm thấy quặng sắt thì đã chấn động cả huyện rồi.
Có lẽ kế hoạch luyện sắt của tổng bộ chỉ huy sắt thép cũng phải sửa đổi.
Chu Minh Dũ cười, gật đầu: “Khi tôi đến Cao Qua Trang chở gạch, nghe người bên đó đang bàn tán, nói bọn họ nhặt một ít quặng sắt để dành luyện thép nên tôi đã ghi nhớ, sau khi về cũng nhặt được không ít.”
Tháng trước, Cao Qua Trang là điểm thử nghiệm luyện thép ở trong huyện đã bắt đầu luyện sắt thép, Chu Minh Dũ kiếm lợi bằng cách lừa gạt, Cao Dư Phi cũng không thể nào phân biệt được.
Cao Dư Phi vừa nghe thấy rất thất vọng, chẳng phải phát hiện quặng sắt mà là nhặt được đá, quặng sắt rải rác hoàn toàn vô dụng, chỉ có thể tự luyện ở công xã.
Anh ta vẫn nói: “Để tôi đi xem.”
Anh ta cùng Chu Minh Dũ đi xem một đống đá đầy màu sắc, mặt có hơi vuông, mặc dù anh ta không hiểu những thứ như luyện sắt, nhưng trực giác nói cho anh ta biết những thứ này phần lớn đều không phải là quặng sắt, cho dù có hàm lượng sắt chắc chắn cũng sẽ không cao.
“Anh cảm thấy những thứ này có thể luyện ra sắt không?”
Chu Minh Dũ cười nói: “Tôi nghĩ luyện những thứ này ra sẽ không tệ so với những thứ bọn họ luyện.”
Ở công xã Hồng Kỳ, đừng nói là than cốc, ngay cả than đá cũng không có, đến lúc đó trực tiếp dùng gỗ, củi lửa để luyện sắt. Có thể luyện ra mới quái lại, cuối cùng cũng đều là đống vụ sắt vô dụng.
Dù sao kết quả vẫn sẽ như nhau, nung đá còn có thể ít lãng phí đồ sắt hơn.
Cao Dư Phi nhìn chằm chằm anh một lúc, phát hiện Chu Minh Dũ với bộ dạng tính sẵn trong lòng, ánh mắt trong veo không tránh né cũng không sợ hãi, trong lòng anh ta cũng tấm tắc khen kỳ diệu.
Anh ta nói: “Đợi tôi đi lấy một thứ.”
Ngay sau đó, anh ta quay lại, trong tay cầm một thứ và bắt đầu quét trong đống đá kia.
Chu Minh Dũ thấy anh ta cầm một cục nam châm hút vào bên trong.
Cao Dư Phi hút một lúc, hầu như không có phản ứng nào, nhưng đến cuối cùng lại thật sự có mấy viên có thể hút được nam châm.
Chu Minh Dũ vui mừng, đây cũng gọi là “mèo mù vớ được cá rán rồi”.
Có mấy thứ này có thể chứng mình đống này đều là quặng sắt, chẳng qua hàm lượng sắt có cao có thấp mà thôi, vẫn có thể lừa gạt được Trương Căn Phát bọn họ.
Cao Dư Phi gật đầu: “Tôi có thể giúp anh chứng minh nhưng tôi có điều kiện.”
Chu Minh Dũ khẽ thở dài trong lòng: “Thầy Cao! Thầy cứ nói.”
“Thứ nhất, kết quả cuối cùng tôi không đảm bảo, nếu có vấn đề gì thì đừng có làm liên lụy đến tôi.”
Chu Minh Dũ cam đoan: “Chắc chắn sẽ không làm liên lụy đến thầy Cao.”
“Thứ hai, có thể làm phiền đồng chí Mạc Như vẽ giúp tôi hai bức tranh, một bức là nông nghiệp năng suất cao, một bức là công nghiệp đại luyện thép.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận