Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1106: Ông cậu mất liên lạc (2)

Chương 1106: Ông cậu mất liên lạc (2)
Mạc Như hỏi Chu Minh Dũ: “Hôm nay nhà có ai đến thế? Trông mẹ có hơi ngẩn người.”
Nếu là khách bình thường thì Trương Thúy Hoa chắc chắn sẽ không như thế nên Mạc Như mới muốn hỏi xem.
Chu Minh Dũ ngâm chân vào nước mà con mình đã dùng, lắc đầu: “Ban ngày anh ở chỗ giết lợn, thật sự không thấy mẹ đón tiếp ai, cũng không nghe thấy có người thân nào đến.”
Lúc này, Chu Thất Thất cưới tít mắt, nói: “Mọi người hỏi con đi.”
Mạc Như cười, rầy cô bé: “Ở đâu cũng có con, chẳng phải con đi học rồi sao, con biết được gì rồi?”
Học sinh trường tiểu học đại đội Tiên phong được nghỉ muộn hơn bên ngoài là để chỉ để giáo viên trông các em.
Chu Thất Thất chống cằm, đung đưa đôi bàn chân trắng như tuyết, cười hì hì: “Ai bảo con có ống loa cơ? Con sẽ không nói cho mẹ biết họ hàng đến là người thôn nhà họ Trương, người nhà bên mẹ đẻ của bà ngoại đâu.”
Tiểu Bát gật đầu, tỏ ý chị gái nói đúng, bởi vì người kia nói mình là nhà mẹ đẻ của bà ngoại rồi bla bla gì đó.
Ái chà, quý hóa quá.
Mạc Như đưa giẻ lau chân cho Chu Minh Dũ: “Mấy năm nay sao không nghe mẹ nói đến nhà mẹ?”
Chu Minh Dũ suy nghĩ: “Hình như là... có cậu, ban đầu mẹ được gả đến đây và dẫn theo cậu, sau đó hình như cậu về nhà học cấp hai. Hình như anh có nghe ai đó nói rồi, nhưng nhớ mãi không ra. Đến khi anh lớn thì không có tin tức gì nữa, mẹ cũng không nhắc đến, cũng không dám nói với ai, sao đột nhiên lại qua rồi?”
Mạc Như: “Để hỏi bác xem sao.”
Mạc Như và Chu Minh Dũ khi tò mò về quá khứ thì thường hay đến tìm Vương Nguyệt Nga để thăm dò, Vương Nguyệt Nga thích kể chuyện xưa, có lẽ là vì tuổi đã cao rồi. Mặc dù bà ấy rất hay quên những chuyện hiện tại, không nhớ được, nhưng những chuyện lúc nhỏ và lúc trẻ thì bà ấy nhớ rất rõ, Mạc Như đã hỏi bà ấy rất nhiều chuyện và ghi chép lại làm tư liệu lịch sử.
Sáng hôm sau, bọn họ thức dậy ăn cơm, cũng không cần ngày nào cũng làm bữa sáng, thỉnh thoảng làm một vài món Mạc Như trữ trong không gian, khi không thích nấu ăn thì có thể lấy ra ăn.
Cháo gạo kê, trứng gà luộc, mì và bánh ngô hấp, dù sao cũng không có nhiều loại. Lúc nấu mì, sủi cảo, bánh bao và thịt hầm, cô sẽ trữ một ít cho con gái và con trai để thêm bữa ăn.
Ăn xong, Chu Thất Thất đi học, giờ cô bé đã lên học kỳ một lớp ba, vốn dĩ mùa thu năm nay cho Tiểu Bát đi học lớp một. Mặc dù còn nhỏ, nhưng cậu bé đã ngồi rất vững, hoàn toàn không vấn đề. Tiếc là cậu bé không muốn rời xa mẹ, Mạc Như cũng không gò ép, thường ngày cô dạy còn tốt hơn cả Ngụy Kim Sinh.
Chỉ tiếc là con trai của cô không chơi đùa nhiều với những đứa trẻ khác, nó quá yên tĩnh, không ồn ào như những đứa con trai khác.
Người tính điểm bắt đầu gõ mõ và gào thét khắp thôn: “Hôm nay đại đội muốn nấu đường, những người đội trưởng chấm và đã ăn sáng rồi thì đến nhà ăn tập hợp.” Sau đó bắt đầu hét to điểm danh.
Anh ta vừa hét to, những người không biết cũng thấy kích động, nấu đường à, trước đó có nghe người ta nói, ở chợ cũng có người bán đường tự mình nấu, nhưng chưa bao giờ thấy họ nấu thế nào.
Anh ta hét xong, chỉ cần không có việc là chạy đến nhà ăn xem náo nhiệt.
Mạc Như sớm đã có suy nghĩ tự nấu đường, bởi vì mua đường không được tự do. Mặc dù cô có thể mua một ít, nhưng với cả thôn thì mãi mãi không đủ.
Giờ người dân trong thôn đã có tiền, khó tránh khỏi muốn mua đường làm ít đồ ăn vặt cho con, nhưng hợp tác xã không thể mua tùy ý, nếu bọn họ tự nấu đường thì cảm giác hạnh phúc của các xã viên sẽ nâng lên một tầm mới trong năm mới.
Thực ra, năm ngoái Mạc Như và Chu Minh Dũ dùng củ cải đường trồng thử đường ở đất phân phối, học cách trồng và bảo vệ, sau đó học được cách nấu đường từ trong sách, sau khi thuần thục rồi, năm nay bắt đầu trồng một lượng lớn.
Năm nay trồng củ cải đường cũng không chiếm dụng đất, trồng hết trên đất phân phối mà các gia đình đã nộp, còn có một số vùng biên giới, thậm chí là trồng ở chỗ vườn cây ăn quả và nghĩa địa.
Tổng cộng trồng chưa đến sáu mẫu đất, thu hoạch có tốt có xấu, trung bình sản lượng khoảng một ngàn năm trăm cân một mẫu, tổng cộng thu hoạch gần tám ngàn cân củ cải đường.
Chu Minh Dũ đi sắp xếp công việc của mỗi người.
Củ cải đường nấu đường không trực tiếp ép như mía, cần phải chế biến trước, nhờ những người phụ nữ giúp là được rồi.
“Phụ nữ ghi tên tham gia bào củ cải đường thành sợi, người giúp vần công có tư cách xếp hàng mua đường hơn nửa cân so với những người không giúp vần công.” Chu Thành Chí hét to, những người phụ nữ nhốn nháo tỏ ý muốn giúp vần công.
Phải rửa sạch củ cải đường, cắt bỏ rễ chum và đầu xanh, rồi bào sợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận