Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 460: Ăn cho đã(4)

Chương 460: Ăn cho đã(4)
Chương 460: Ăn cho đã(4)
Trương Thúy Hoa nói với Vương Nguyệt Nga, cho phép bà ta mang về nhà vừa chăm sóc ông già vừa lột, như vậy ông cụ Trần cũng có thể phụ bóc một chút.
Bà cụ Tôn như đang nói đùa, “Trời ơi, tôi không dám đâu, nếu như đổ thừa tôi ăn cắp ngô trong đội nữa.”
Vương Nguyệt Nga nói: “Ngô đầy nhà đầy sân như vậy, bà có lấy mấy quả cũng không ai nói gì bà.”
Bà cụ Tôn cười nói: “Vẫn là chị dâu hiểu tình đạt lý, không giống người kia chỉ biết cãi cương, ha ha.”
Vương Nguyệt Nga: “Đều gấp gáp cho việc thu hoạch lương thực, không phải cố tình làm khó ai. Đội trưởng cũng nói rồi, năm nay bội thu lương thực thu được nhiều phụ cấp ăn uống trong đội cũng nhiều hơn, đảm bao người người ăn no.”
Lúc này lương thực chỉ có ba trăm sáu mươi cân một năm, nhiều cũng không được phép vượt quá bốn trăm bốn mươi cân.
Không có mỡ, đồ ăn phụ, thịt, một người bình thường mỗi ngày một cân lương thực còn không được no một nửa, bọn họ còn phải xuống ruộng làm việc, đặc biệt là lúc vụ mùa thu, vụ mùa hè, dùng sức nhiều, ăn nhiều đói nhanh, một người đàn ông mỗi ngày ăn thoải mái có thể ăn ba bốn cân lương thực, vậy nên một cân làm được gì?
Ăn không no làm sao mà trồng ruộng? Sao đủ nộp lương thực công?
Để thành viên được ăn no, Chu Thành Chí cũng nghĩ hết cách, cố gắng tìm cớ để lại thêm nhiều lương thực dư một chút, dùng lương thực dư để phụ cấp lương thực của các thành viên, cố gắng để bọn họ ăn no.
Đội sản xuất ngoại trừ việc nộp lương thực công không có lợi nhuận, còn phải bán nhiều lương thực giá siêu thấp nữa, ngoài ra yêu cầu bán hết lương thực dư cho sở quản lý lương thực.
Lương thực đội viên tối đa không được phép vượt quá bốn trăm bốn mươi cân, vượt quá thì chính là lương thực dư.
Trong đội ngoại trừ để lại hạt giống, lương thực khẩn cấp, lương thực cơ động v.v…, còn lại chính là lương thực dư, phải bán hết tất cả cho sở quản lý lương thực.
Nhưng mà một khi bán rồi, muốn mua lương thực, không có phiếu lương thực thì đừng hòng mua được! Phiếu lương thực cũng cần phải lấy lương thực ở nhà đến sở quản lý lương thực đổi, vậy nên chỉ có lương thực nộp đi không có lương thực mang về.
Trừ khi có thiên tai, ở trên xuống điều tra, đồng tình, mới có thể trả lương thực về.
Lương thực trả về cũng mua theo đầu người, hoàn toàn không phải cho không.
Nếu như đội trưởng đội sản xuất không tính toán kỹ lưỡng, đội viên muốn cả năm trời ăn được no, đúng thật là không dễ dàng.
Lúc này sản lượng lương thực vừa thấp, cả năm làm quần quật nộp lương thực công xong cũng không còn bao nhiêu lương thực dư, vậy nên nhà nào cũng không thích bán lương thực dư.
Đặc biệt là nhà đông con, từ khi các cán bộ công xã, đại đội đưa người luân phiên đến nhà “động viên” mới không thể không bán.
Bây giờ ăn cơm chung, lương thực không chia theo hộ đều tích trữ ở trong đội hét, thì lương thực dư sẽ do đội trưởng quyết định.
Đội trưởng lúc nào cũng có cách và lý do để lại thêm một ít, những lương thực này sẽ có thể hỗ trợ thêm trong bữa cơm thường ngày, cho lao động làm việc nhiều ăn thêm chút, làm ít thì cố gắng ăn sao cho no là được.
Nhưng mà… Vương Nguyệt Nga nhìn bà cụ Tôn một cái, cho dù không có lương thực ăn đến mức nào, bà ta cũng có thể ăn mập mạp trắng trẻo, tiếc là có sức lực nhưng mà lười không chịu làm việc, rõ ràng tốc độ bóc ngô nhanh như vậy mà.
Haiz, đây cũng là phúc phần kiếp trước tu được.

Sau khi đàn ông đi rồi, mấy ngày này các đàn bà sáng đào khoai lang, phơi khoai lang khô.
Khoai lang của bọn họ chia thành hai loại, một loại là khoai lang vụ mùa xuân.
Loại khoai lang này thông thường sau trung thu là có thể thu hoạch được rồi, nhiều bột, cực kỳ bột, ăn rất khó nuốt, vậy nên thông thường đều lau khô phơi thành khoai lang khô để dự trữ. Cũng có thể mài khoai lang tươi thành bột có thể làm bún, phơi bột, còn có thể chiên bánh.
Còn có một loại là khoai lang vụ mùa hè, phải chờ lúc sương xuống mới thu hoạch được, sau khi được sương thấm có nhiều đường hơn, ăn vừa mềm vừa ngọt cực kỳ ngon, vậy nên đều trữ lại nấu ăn.
Bắt đầu từ bây giờ, ăn đến hết mùa đông, chờ lúc trời ấm khoai lang bắt đầu hư, vừa bào khoai lang hư cho heo ăn vừa nấu loại còn nguyên mà ăn.
Phơi khoai lang khô cũng cực kỳ mệt, người nhiều sức dùng cuốc đào, con nít nhặt thành đống, phụ nữ nhanh tay khéo tay chà.
Bàn chải là một miếng gỗ khoảng một mét, một cục to một cục nhỏ, dùng đầu lưỡi liềm hoặc là lưỡi dao được làm bén rồi đính ở bên đầu to, miệng cao một chút, đính thêm mảnh sắt mỏng ở dưới, thấp hơn một chút, như vậy thì có chênh lệch cao thấp, có thể chà khoai lang thành miếng.
Nếu như kỹ thuật không tốt rất dễ bị chà vào tay, không phải đầu ngón tay thì là bàn tay bị chà đến chảy máu òng ọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận