Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 410: Ké sữa(3)

Chương 410: Ké sữa(3)
Chương 410: Ké sữa(3)
Cô không ngờ mẹ của Thiết Muội lại là người như thế, rõ ràng cô cho con gái của cô ta bú sữa là chuyện tốt, thế mà cô ta lại cứ cằn nhằn.
Bộ dạng bú được sữa của cô là phải nể mặt cô…
Thường thì người ta ẵm con đến nhà người khác bú đều cố gắng nói những lời hay, nhưng chưa từng thấy như thế này, cái bộ dạng ngồi tít trên cao giống như là đến cứu người.
Nói năng lại khó nghe như thế.
Cô lấy tã lót mặc cho Chu Thất Thất, dùng vải may đồ lao động may một cái chăn mới, bông được lấy ra từ áo bông và quần bông, Mạc Như lót vào trong rất vừa vặn.
Mẹ của Thiết Muội kinh ngạc nói: “Ái chà! Tôi nói Sỏa Ni làm chăn mới cho đứa bé ư? Đúng là lãng phí, thực sự lãng phí, chỉ là một đứa con gái...”
Mạc Như đã không còn muốn để tâm đến cô ta nữa, cô ẵm con gái mình: “Đi thôi.”
Mẹ của Thiết Muội còn khuyên Mạc Như: “Cô có căng phồng không?”
Mạc Như nói: “Không căng.”
Vừa rồi Chu Thất Thất cũng không đói lắm, lát nữa đói sẽ bú sau.
Mẹ của Thiết Muội nhìn chằm chằm bầu ngực căng phồng và chắc nịch của Mạc Như: “Hay là để đứa bé giúp cô...”
“Đi thôi!” Mạc Như cao giọng, một tay ẵm con, tay còn lại kéo dây sắt định đóng cửa.
Mẹ của Thiết Muội thấy vậy chỉ đành đi ra ngoài.
Đi ra khỏi sân, Mạc Như nói: “Chị đi trước đi, tôi quên đi vệ sinh, tôi về nhà đi vệ sinh đã.”
Nói xong, cô mặc kệ phản ứng của mẹ Thiết Muội, cô quay đầu đi về nhà, mở cửa vào phòng đặt đứa bé vào trong không gian, sau đó khóa cửa phòng và đi vệ sinh.
Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, Chu Thất Thất tiếp tục ngủ say trong không gian.
...
Vương Liên Hoa ẵm con về đến sân, Triệu Bội Lan nhìn thấy cô ta, hỏi: “Đã cho bú chưa?”
Vương Liên Hoa bĩu môi: “Chỉ cho hai miếng, bủn xỉn lắm.”
Triệu Bội Lan nói: “Cô nói vài lời dễ nghe với cô ta, cô ta nhiều sữa như thế một đứa bé chắc chắn không bú hết, nếu cô ta cho Thiết Muội bú thì lát nữa tôi cũng ẵm Cương Nam đến bú sữa.”
Chỉ là một đứa con gái, dựa vào đâu mà nhiều sữa thế, nên cho con trai bú mới đúng.
Bởi vì tranh chấp bú sữa, Mạc Như lãnh đạm với hai chị dâu, nhất là cô không muốn nói chuyện với mẹ của Thiết Muội.
Nhưng Vương Liên Hoa lại cảm thấy mình đã giúp đỡ Mạc Như rất nhiều, nói cô đừng để dành sữa nếu không thì rất dễ sinh bệnh, còn nhờ Thiết Muội bú sữa giúp, Mạc Như nên cảm kích mình mới đúng.
Đâu ngờ đến chiều lại thờ ơ với cô ta, có mấy lần qua đó nói ban đêm Mạc Như cho Thiết Muội bú sữa, Mạc Như cũng không thèm đếm xỉa đến cô ta.
Trong lòng Vương Liên Hoa lại càng thành kiến với Mạc Như hơn.
Thấy cũng đã đến lúc thu hoạch lương thực đã phơi, Trương Cấu và những người khác ra đồng thu hoạch thân cây cao lương trở về.
Cô ta thấy bộ dạng không thích nói chuyện của Mạc Như, cô ta lại gần: “Sỏa Ni mệt rồi à? Nào, chị dâu giúp cô bỏ vào, cô về nhà nghỉ ngơi đi, đừng để mình mệt quá.”
Nếu cơ thể mệt quá thì lần sau làm sao sinh con trai được.
Mạc Như cười: “Không sao đâu, em chỉ phơi lương thực, cũng nhẹ nhàng hơn chị dâu ba nhiều.”
Đinh Lan Anh, Ngô Mỹ Anh và Trương Cấu hiện tại đều là cùng đàn ông làm việc.
Đến gần tối, Trương Thúy Hoa gọi những phụ nữ đến phiên nấu ăn đến nhà ăn, nay đội hai chỉ có một điểm nhà ăn nên đều đi bên ngoài tường nhà đội trưởng.
Mạc Như về nhà trước.
Thấy cô đã đi rồi, Vương Liên Hoa bĩu môi nói: “Không ngờ cô lại kiêu căng như thế, trước kia không tiếp xúc nên không biết, giờ cũng coi như đã hiểu rồi, có chút sữa quăng như là thứ gì.”
Triệu Bội Lan nói: “Giờ cô mới biết à, tôi nói cho cô biết, thoạt nhìn tôi đã biết cô ta là người như thế, nhỏ mọn yếu ớt chỉ biết bắt bí đàn ông. Cô xem cô ta lừa kẻ lỗ mãng xây nhà mới ở phía sau, dù có thế nào thì căn nhà kia cũng không đến lượt cô ta ở.”
Những người phụ nữ khác nghe thấy cũng lại gần tám chuyện.
Trương Cấu nghe thấy kẻ lỗ mãng gì đó thì để tâm.
Kể từ khi Chu Minh Dũ bắt đầu đi làm, thu hoạch lúa mì lập đại công, rồi mua đi bán lại nhiều thứ, còn mở xưởng làm giấy, dạo gần đây phát hiện quặng sắt chẳng những giữ được nồi trong nhà, ngoài ra còn kiếm về mấy giỏ trứng gà và một cái đầu heo thật to, những chuyện này đều rất ghê gớm.
Trương Cấu tự hào lắm.
Cô ta vốn cho rằng hai vợ chồng giỏi giang như thế lại không sinh được con trai nên có chút bất bình, hiện tại nghe thấy những người nhiều chuyện nói những lời chẳng ra sao cả, cô ta bỗng thấy nổi nóng. Mặc dù cô ta cũng từng nói những lời này nhưng bản thân chỉ nói vậy thôi, bọn họ là cái thá gì mà nói.
Cô cầm cây chổi trong tay, quét vù vù: “Không làm việc chỉ biết nói năng linh tinh, cũng không sợ bị ông Diêm Vương cắt lưỡi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận