Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 470: reo cổ rồi

Chương 470: reo cổ rồi
Chương 470: Treo cổ rồi
Trần Ái Nguyệt cũng thay đổi nét mặt, nói với Mạc Như: “Đồng chí Mạc Như, việc này xong rồi, chúng ta không lo được đâu. Chị nói với em, em đừng lo nha, chị không thể lo rồi, không lo được, chị đi trước nha.”
Cô ta đến là để lấy lòng Mạc Như, cũng đâu phải chủ động đến quản lý phiền phức của thành viên trong đội như vậy. Tuy rằng cô ta là chủ nhiệm phụ nữ, đáng lẽ là nên giải quyết một số vấn đề phụ nữ trong thôn, nhưng mà cô ta là muốn làm quan chứ đâu phải muốn làm việc.
Bây giờ phiền phức to rồi, cô ta không muốn rước họa vào thân đâu, vậy nên mau chạy thôi.
Mạc Như đáng lẽ định khuyên răn Ngô Mỹ Anh, tạm thời nhịn một chút đừng chống đối nhà máy gang sắt, dỡ thì dỡ đi, đội sản xuất đã sớm tích đủ gỗ, chờ đám đàn ông quay về thì xây lên thôi.
Bởi vì không phải là vấn đề yếu không địch lại kẻ thù mạnh, mà hoàn toàn là châu chấu đá xe.
Bây giờ thì hay rồi, Ngô Mỹ Anh dẫn lửa qua nhà Trương Căn Phát, dỡ nhà Trương Căn Phát, Trương Căn Phát là người nào?
Đừng tưởng rằng đội hai hay chiếm thế thượng phong thì thực sự có thể đạp đổ Trương Căn Phát.
Địa vị của ông ta trong lòng các cán bộ công xã cực kỳ kiên cố, bởi vì ông ta mới là người mà thời đại này cần!
Trương Căn Phát nếu như lấy khí thế đấu với nhà họ Trần ra, nhà Ngô Mỹ Anh hoàn toàn không có cửa làm lại.
Dù gì đây cũng không phải là một thời đại về lý lẽ, hoàn toàn không có nơi nào có lý lẽ cả.
Thôn họ Chu là may mắn gặp phải đội trưởng như Chu Thành Chí, thành viên của rất nhiều thôn hoàn toàn không có tiếng nói trong đội, cán bộ đại đội nói gì là nấy, cán bộ công xã còn to hơn trời!
Cô ấy thấy Trần Ái Nguyệt đi rồi, lại thấy Trương Đức Phát còn đứng ngây người ra đó, qua đó mắng thẳng vào mặt: “Từng thấy người ngu, chưa từng thấy người vừa xấu xa vừa ngu như ông, ông thực sự không sợ bị sét đánh à!”
Trương Đức Phát bị cô ấy mắng hoàn hồn lại, hét lên một tiếng rồi đuổi theo đám người.
Mạc Như cũng vội chạy đến nhà Trương Đức Phát, trên đường đi gấp quá, không cẩn thận bị trật chân.
Trương Cấu và Đinh Lan Anh vừa hay bước qua từ ruộng, nhìn thấy cô, vội vàng đỡ cô dậy, “Sỏa Ni em sao vậy?”
Mạc Như vẫy vẫy tay, “Không sao, bị trật chân.”
Trương Cấu ngồi xổm xuống xem thử, “Trời đất mẹ ơi, sưng hết rồi nè, mau về nhà đi.”
Đinh Lan Anh nói: “Chị đến nhà đội trưởng lấy ít dầu bóp.”
Mạc Như nói: “Không cần đâu, mấy chị đến nhà Trương Căn Phát xem thử.” Cô nói sơ vài lời, “Mẹ và bác cả nhà đội trưởng cũng đi rồi, em ngồi đây nghỉ một chút, các chị đi xem thử trước, đừng đánh nhau.”
Lúc này muốn ngăn cản dỡ nhà là không ngăn cản được rồi, chỉ mong rằng đừng có ai thương vong.
Hảo hán phải biết tránh đi cái hại trước mắt, cho dù đám đàn ông về không sợ người ta, nhưng mà bây giờ các ông không ở đây, thực sự muốn đánh nhau, một đám đàn bà đánh lại ai?
Trương Cấu cứ phải đưa cô về nhà, Mạc Như không còn cách nào đành để chị ta đỡ đến trước cửa nhà, nói rằng không sao rồi, kêu Trương Cấu đi xem thử trước.
Trương Cấu thấy cô thực sự không sao, rồi mới chạy đến nhà Trương Căn Phát.

Nhậm Hồng Mai vợ của Trương Căn Phát và Lý Thục Lan vợ của Trương Đức Phát đang dệt lụa ở nhà.
Nhậm Hồng Mai là một người phụ nữ thật thà chất phác, tuy rằng thích trục lợi trong đội, nhưng mà tính tình cũng được xem là lương thiện, hơn nữa làm việc cũng chăm chỉ, vậy nên thực ra đánh giá trong thôn cũng không tệ.
Ít ra tốt hơn ăn trộm tai to.
Bình thường bà ta rất ít khi ra khỏi nhà cứ ở nhà xem soi những món đồ mà Trương Căn Phát mang về, hoặc là đồ mà bà ta ăn trộm trong đội, bông gòn bây giờ chính là nhặt xong giữ lại một ít không giao hết cho đội.
Đột nhiên nghe thấy bên ngoài một đám người ồn ào, tưởng rằng chuyện bị bại lộ, người ta nhân lúc Trương Căn Phát không ở nhà đến tính sổ chuyện bà ta ăn trộm bông gòn.
Bà sợ đến mức vội giấu bông gòn đi.
Lúc này nghe thấy một người đàn bà bên ngoài giọng chua chát vang lên: “Nhìn thấy rồi chứ, mắt không mù chứ, có phải gạch không? Tôi nói cho các anh biết, sân nhà chính đến cái chuồng heo cũng là gạch xanh đó! Những miếng gạch nát của chúng tôi, hoàn toàn không có cửa sánh bằng. Những viên gạch này đều được lấy xuống từ nhà của địa chủ Trần, đây là gạch của giai cấp địa chủ, bí thư đại đội không nộp lên mà lấy về tự dùng, bây giờ vừa hay nộp cho nhà máy gang sắt đi rèn gang, không hề lãng phí chút nào!”
Từ sau khi nhà địa chủ Trần Lương đổ vỡ, ông già chết rồi, vợ của Trần Lương chết rồi, Trần Lương bị bắt đến nông trường Bạch Hà đi lao động cải tạo, còn sân nhà anh ta đã sớm bị dỡ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận