Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 937: Lại mang thai

Chương 937: Lại mang thai
Một chiếc khăn lụa tốt như vậy làm khẩu trang, Mạc Như không đành lòng mà.
Cô vẫn từ chối với lý do là không có cơ hội sử dụng nó, “Phó Trân, cậu vẫn nên đưa cho chị hoặc chị dâu đi, tôi thực sự không dùng đến, cho tôi thật là lãng phí.”
Mặc dù cô rất thích thỏi son đó, nhưng... vẫn phải là nhập gia tùy tục.
Hơn nữa, món quà đắt tiền như vậy trừ khi Chu Minh Dũ tặng, nếu không cô sẽ không nhận.
Cuối cùng, cô chọn ra một vài loại thường dùng và không phô trương, có thể bổ sung mua từ huyện thành sau khi dùng hết, không nhất thiết phải đi lên tỉnh thành để mua hàng.
Phó Trân thấy cô chỉ chọn những thứ rẻ nhất, phổ biến nhất thì thở dài, “Vốn dĩ còn muốn để cậu cầm đi hết cơ.”
Mạc Như khoa trương, cường điệu đáp: “Vậy làm sao được chứ, tôi phải dùng đến tận mười năm sau thì thật lãng phí.”
Phó Trân nói: “Lãng phí cũng tốt hơn là có một số người lấy đi mất.”
Lúc này có tiếng mở cửa truyền đến, “Trân Trân em về rồi à?”
Nghe thấy giọng nói của chị dâu hai, Phó Trân lập tức đóng hộp lại, đặt qua một bên, “Vâng ạ, em dẫn Mạc Như qua chơi.”
Trần Hồng Mai bước vào với một nụ cười, “Ây ya, mọi người đang thì thầm chuyện gì thế.”
Chị ta tiếng nói, sắc mặt không đổi, bình tĩnh nhìn Mạc Như và cái hộp bên cạnh, nhìn đống đồ trong tay Mạc Như, khóe miệng giật giật.
Gió thu đang về!
Cũng chỉ là một ánh nhìn mà thôi, nụ cười vẫn không hề thay đổi, chị ta chào Mạc Như, “Đây là chiến sĩ thi đua số một của huyện chúng ta phải không, thật là bồng tất sinh huy, rồng đến nhà tôm, buổi tối ở lại ăn cơm nhé, chị đi...”
“Chị dâu hai à, không cần đâu, chúng em một lát sẽ về.” Mạc Như cười đáp.
Trần Hồng Mai nói khéo hai câu giữ cô lại nhưng cô không chịu, thì giận dữ nói: “Em xem, em đến đây hai lần đêù đến nhà Khâu Gia, cũng không đến nhà chị ăn cơm, chị dâu đây cũng không có cơ hội làm trọn ý chủ nhà.”
Phó Trân lập tức nói: “Chị dâu hai, chị nên cẩn thận điểm này, chỉ với câu nói này, nếu để người khác nghe thấy cũng đủ bắt chị học bổ sung về dân chủ đấy.”
Trần Hồng Mai ủy khuất nói: “Chị cái gì cũng chưa nói a...a, chị biết rồi, lần sau chú ý.”
Phó Trân lại nói: “Chị dâu hai, bây giờ trường học đều trọng cổ khinh kim, nặng xưa nhẹ nay, không cho học bất kỳ văn bản cổ đại nào. Chị cũng đừng nói những lời văn vẻ, trưởng giả, tránh cho người mà chị không đối phó được nghe thấy lại sinh sự ra.”
Trần Hồng Mai liên tục nói phải, “Quả thật là thế, chị dâu hai sau này sẽ lưu ý, chú ý, tuyệt đối không thể để người khác bắt thóp.” Chị ta liếc nhìn xuống chân Mạc Như một cái, sau đó nói: “Vậy chị đóng gói một ít hải sản, để chiến sĩ thi đua cầm về nếm thử.”
Chị ta ở trong phòng và bên ngoài nhà không nhìn thấy trứng và nấm mà Mạc Như mang tới, vì vậy biết được nhất định chúng được đem hết cho nhà Khâu gia rồi, trong lòng rất không vui.
Chị ta gói ghém một ít cá khô, tôm khô, rong biển để Mạc Như mang theo.
Phó Trân nhắc nhở chị ta, “Chị dâu hai, anh cả không phải là gửi về một ít tôm và sò sao? Cho Mạc Như một ít mang về.”
Vẻ mặt Trần Hồng Mai đông cứng lại và chị ta nói với một nụ cười, “Chị mang cho anh hai em để thêm thức ăn...làm món ăn nhẹ rồi.”
“Vậy những thứ em nhờ người mua về đâu? Đấy cũng vài cân, rất đắt đó.” Phó Trân không chịu buông tha chị ta.
Trần Hồng Mai càng thêm ngại ngùng, xấu hổ, “...Cái đó... đưa cho mấy thư ký và nhà cục trưởng nếm thử rồi, trong nhà không còn nữa.”
Phó Trân nhướn mày, nhưng cũng không nói gì nữa, rốt cuộc là gửi cho mấy nhà thư ký nếm thử hay là chị ta gửi về nhà mẹ đẻ, còn không phải tự ý quyết định.
Mạc Như biết Phó Trân và chị dâu hai không hợp nhau. Trần Hồng Mai ghen tỵ với tiền lương của Phó Trân. Không bằng lòng với việc cô ấy tiêu tiền riêng của mình mọi lúc mọi nơi và không chịu trợ cấp cho gia đình. Cũng không bằng lòng việc chị ta giới thiệu nhiều nhà cho nhưng cô ấy không chịu đi xem mắt, không chịu gả cho ai, chiếm một căn phòng,v.v.
Phó Trân lại nghĩ là tôi ở nhà của chính mình, chị quản cái rắm! Chị là được gả đến, ngôi nhà này trước khi chị tới cũng đã phân bổ như thế rồi, lẽ nào chị đến thì đều đưa hết cho chị à? Có bản lĩnh thì tự mình chia nhà ra mà ở!
Cho nên mẹ chồng chị dâu hai không giải quyết, nhưng Trần Hồng Mai cũng không nói thẳng ra, luôn là bên ngoài công khai quan sát, bên trong thì dò la hỏi han, coi nhẹ, xem thường cô ấy. Phó Trân giữ mặt mũi cho anh hai nên cũng nể nang chút, không xô xát nhau.
Dù sao thì chỉ cần nhìn thấy nhau là đã thấy đáng ghét.
Mạc Như không muốn làm căng thẳng mâu thuẫn của bọn họ, thì những đồ vật này cũng từ chối không muốn nhận, “Chị dâu hai, chúng em cũng có mua một ít, nhiều quá cũng ăn không hết, chị giữ lại đi nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận