Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 933: Sợ chết khiếp! (3)

Chương 933: Sợ chết khiếp! (3)
Mấy ngày nay cậu bé không đi học, cũng bởi vì nhà trẻ chăm sóc không được tốt khi cậu bé bị dị ứng với Dương Hoa, nên mẹ Khâu cứ để cậu ở nhà suốt.
Chu Thất Thất nhìn cậu bé một cái, giờ bàn tay nhỏ bé lên, “Anh ăn đi, rất ngon đấy, dưới quê chúng em không có.”
Những cây to ở quê đều bị đốn hạ hết, cây nhỏ chưa kịp lớn nên chưa nở hoa.
Yô, nó thực sự làm chậm trễ việc ăn ngon của cô bé.
Khâu Hằng lắc đầu, và khi nhìn thấy Phó Trân cùng hai người đi tới, mắt cậu bé lập tức sáng lên và vẫy tay với bọn họ, thành công thóat khỏi sự hào phóng của Chu Thất Thất.
Nhìn thấy ba mẹ đến, Chu Thất Thất vui vẻ nhảy qua, chủ động chào hỏi Phó Trân, “Dì à, chiếc khăng quàng cổ của dì đẹp quá!”
Phó Trân cười nói: “Thất Thất nhà chúng ta có cái miệng nhỏ xinh này không biết làm từ cái gì, mỗi ngày đều bôi ba cân mật ong, lúc về dì cũng cho con một chiếc, về nhà con đeo vào nhé.”
Chu Thất Thất lắc đầu, “Dì quàng nhìn đẹp lắm, con không đeo đâu.”
Mấy người cùng cười rộ lên.
Khâu Lỗi tình cờ móc được một cành cây to xuống và hét lên: “Phó Trân, nhanh đến giúp nào.”
Phó Trân liếc hắn một cái, “Tự ông day đi day lại là được.”
Bọn họ đều buộc móc sắt vào những cây dương mảnh, dùng móc câu móc cành hoa hòe, vặn cành một cái thật mạnh, làm cành cây bị gãy, ở đâu cần gì cô ấy giúp chứ?
Cô ấy gọi Mạc Như và Chu Minh Dũ đi vào nhà.
Chu Minh Dũ cởi dây cho cái giỏ được buộc vào thành ghế sau xe đạp. Mạc Như từ từ, nhẹ nhàng bỏ trứng và nấm xuống, làm xong xuôi thì Chu Minh Dũ nhấc mang vào nhà.
Trong khi Phó Dung đang bận rộn trong nhà bếp, mẹ Khâu bước ra để hái hoa hòe, liếm nếm hoa hòe và chui ra với con bọ bụi.
Chu Minh Dũ và Mạc Như chào hỏi bà ấy, mẹ Khâu vui vẻ nói: “Tôi đã nói với hai người, đến thì cứ đến, mang đồ theo làm gì, bây giờ dưới quê lương thực, đồ ăn eo hẹp như thế mà.”
Mạc Như đáp: “Dì Lâm à, đây là từ trại gà và nhà kính trồng nấm của chúng con. Muốn đem chút lương thực cũng không có, chỉ đành biếu dì một ít chỗ này để nếm thử thôi.”
Có trứng, nấm và một con gà trống nhỏ ở trong giỏ.
Chú gà trống nhỏ rất hiếm, trứng là trứng ngon, nhưng so với nấm vẫn là kém hơn chút.
Nấm này là loại nấm được gửi từ xã Hồng Kỳ đến cửa hàng bách hóa, gửi đến nhà ăn huyện ủy, đến đại viện này được một phần thì hết rồi, cơ bản không đến được chợ rau, rất nhiều người muốn mua nhưng mua không được.
Trước đây, hai người cũng gửi đến cho bọn họ, thường xuyên có thể được ăn, đồ quý hiếm, ít có nên trở nên đắt đỏ nhất, khiến mấy người hàng xóm đều đặc biệt đỏ mắt, ghen tị, khiến cho mẹ Khâu rất có mặt mũi, thể diện.
Hai người nói chuyện với nhau vài câu rồi hỏi chào cha Khâu, họ biết được ông đã đến ủy ban tỉnh để họp và sau một thời gian sẽ quay lại.
Mẹ Khâu nhỏ tiếng nói: ‘Suốt ngày họp cái này, họp cái kia, cũng không biết là bận bịu việc gì, không biết nói cái gì mà dân chủ, cái gì mà học bổ túc, thật là không hiểu.”
Nghe bà ấy nói cái này, Chu Minh Dũ mỉm cười, “Chú là căn chính miêu hồng, họp hành không sợ.”
Mẹ Khâu gật đầu, “Dù sao cũng là phải cản thận chút.”
Chu Minh Dũ biết bà ấy không nói tùy tiện, tự nhiên cảm kích lời nhắc nhở của bà ấy, dù sao Mạc Thụ Kiệt vẫn là trung nông mà.
Bọn họ vo hoa hòe lại, rửa sạch để ráo nước rồi trộn với bột ngô, rắc muối và một ít đường sau đó rải lên vỉ hấp cho chín. Nồi sôi lên là chín, Ăn thấy có vị ngọt thanh, vừa miệng.
Mẹ Khâu nói với Mạc Như, “Cơm cây du cũng ngon, nhưng cây du thu hút côn rùng, huyện thành chúng ta đều không có, chỗ bọn con chắc là nhiều nhỉ.”
Mạc Như đáp: “Về cơ bản tất cả cây cối trong làng bọn con đều đã bị chặt hết. Nhà con chỉ còn một cây thôi. Giờ đã hết mùa rồi. Sang năm bọn con sẽ gửi biếu dì một ít để dì ăn.”
“Ây yo...” Cô Lý không nói gì nữa nhưng trong lòng lại cảm thấy áy náy, không khỏi lẩm bẩm vài câu nhưng cũng không nói nhiều, tư tưởng giác ngộ ở đó.
Mạc Như và Chu Minh Dũ đi theo Phó Trân vào bếp để chào Phó Dung, sau đó Chu Minh Dũ đi ra ngoài để giúp tuốt hoa hòe, trong khi Mạc Như giúp làm cơm.
Phó Dung không để cho Mạc Như nhúng tay vào, “Trân Trân, em cùng Mạc Như ra ngoài nói chuyện đi, bếp than ở đây sặc đấy, một lát nữa đỡ hơn.”
Mạc Như theo cách gọi của Phó Trân mà gọi chị hai, “Chị hai, làm sao mua được than hòn và bếp lò?
Phù Dung nói: “Cái bếp lò thì dễ thôi, ra tiệm sắt làm một cái, nhưng hòn than thì phiền phức hơn. Năm nay cùng mua cùng bán phải bàn giao sổ sách, mỗi người một tháng được mấy cân, đều có số lượng quy định.”
Mạc Như nhìn xem, cái bếp lò là cái lò nấu bằng gang, còn có thể thông qua ông khói chui ra, nhưng viên than nhìn như những quả trứng, nhưng không phải là than tổ ong mà cô nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận