Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 185: Quẩy lên nào (3)

Chương 185: Quẩy lên nào (3)
Mãi đến sau này, trứng gà trong nhà ngày càng ít đi thì có người đổi ba lấy một, nhân lúc gà mái trong nhà đang ấp trứng thì nhanh chóng ấp mấy con gà con, nếu không thì cũng lãng phí rồi.
Ngay sau đó, trứng cũng đã được đổi hết rồi.
Bởi vì ngày hôm qua có một trận mưa lớn, ruộng đầy bùn lầy không ai xuống được, hôm nay phụ nữ nghỉ ngơi còn đàn ông đi ủ phân và làm những công việc khác.
Trương Thúy Hoa mang gà ấp trứng và cái giỏ vào căn phòng phía nam, lúc này Triệu Liên Anh của chi thứ tư chạy đến: “Thím hai! Con gà thích đẻ trứng nhất của nhà chúng tôi đã ấp trứng rồi, có lăn qua lăn lại thế nào cũng vô ích, tức chết đi được, mau đổi cho tôi hai quả trứng giống để ấp gà con.”
Trương Thúy Hoa: “Thật không đúng lúc, hôm trước còn đến ba mươi quả, hôm qua mọi người đến đây đổi, ba quả năm quả chớp mắt cũng đổi hết rồi.”
Triệu Liên Anh không tin lắm, bà ta chạy vào phòng xem: “Dù sao cũng phải còn mấy quả chứ, nếu không thì sau này tôi đặt hết trứng, chị đừng cho người khác.”
Trương Thúy Hoa liên tục nói được, đang nói thì Trần Tú Phương vội chạy đến: “Thím hai! Con đến rồi.” Cô ta mang đến một giỏ trứng gà: “Đây là ba mươi quả.”
Trương Thúy Hoa bảo Mạc Như cầm lấy.
Sắc mặt Triệu Liên Anh thay đổi, bà ta nở nụ cười kỳ quái: “Thím hai! Chẳng phải… thím nói là hết rồi sao?”
Trương Thúy Hoa: “Đúng là hết rồi, cộng với hôm nay vừa đẻ nên chỉ khoảng chừng mười quả, hôm qua Tú Phương nói với tôi muốn đổi. Đợi khi nào đẻ tôi lại gom cho chị, những con gà khác còn đẻ đấy.”
Triệu Liên Anh cười: “Tính sau vậy.” Bà ta lạnh lùng cười nhìn Trần Tú Phương rồi lấy trứng gà của mình đi.
Bà ta vừa đi thì Trần Tú Phương có chút bất an: “Thím hai! Hay là... vài hôm nữa đổi cũng được, thím đổi cho thím tư trước đi.”
Trương Thúy Hoa nói: “Đã nói xong cả rồi, lát nữa con không đổi thì sau này không biết là lúc nào, tự con quyết định đi.”
Trần Tú Phương nói: “Vậy con đổi, vài hôm nữa gà trong nhà không ấp trứng nữa thì tiếc lắm.”
Đợi đến khi Trần Tú Phương cũng rời khỏi, Mạc Như thấy Trương Thúy Hoa không có gì khác lạ, cứ làm như không biết thím Tư đang tức giận vậy, cô cũng không nói gì.
Mặc dù trứng gà trong nhà đều đổi từng quả một, nhưng tổng số không ngừng tăng gấp đôi. Mạc Như vui mừng xin Trương Thúy Hoa trưa nay ăn canh trứng nấm.
Cô muốn ăn canh nấm mấy hôm nay rồi.
Trương Thúy Hoa thấy có nhiều trứng gà cũng rất vui vẻ, trong lòng đồng ý rồi nhưng miệng vẫn cười nói: “Nếu có người đến đổi trứng gà nữa thì trưa nay nấu canh nấm.”
Mạc Như: ... Trong nhà hiện tại không có một quả trứng gà, thím Tư không đổi được, người ta cũng đều biết hết rồi thì ai đến đổi nữa.
Vừa rồi ở ngoài cổng cô còn nghe thấy thím Tư lớn tiếng quát với con dâu định đến đổi trứng gà: “Hết rồi! Không còn một quả nào hết, mẹ vừa đi cũng không đổi được.”
Giọng Triệu Liên Anh rất to, có lẽ nửa thôn cũng nghe thấy hết.
Trong lúc cô đang suy nghĩ có cần lấy hai quả trứng gà để dành trong không gian ra không thì thấy vợ của Chu Minh Quốc là Vương Ngọc Cần cầm một giỏ trứng gà chạy đến.
Đôi mắt Mạc Như sáng rực.
Vương Ngọc Cần vừa đi, mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt: “Thím Hai! Mẹ cháu hỏi là lấy trứng gà đổi lấy gà con được không?”
Mạc Như: Được, quá được là đằng khác.
Trương Thúy Hoa cười nói: “Đương nhiên là được, chỉ là không biết có thể ấp ra bao nhiêu con thôi, tổng cộng có hai mươi bốn quả trứng giống, đến lúc đó nhà thím sẽ giữ lại bốn năm con.”
Vương Ngọc Cần cười nói: “Vậy cháu đổi ba con gà con, thím Hai nói xem đổi như thế nào? Năm quả trứng gà hay là mười quả.”
Trương Thúy Hoa nói: “Cho dù ấp ra gà con cũng chưa chắc có thể lớn lên được, làm gì có chuyện dùng mười quả trứng gà đổi lấy một con gà con, ba quả là được rồi.”
Vương Ngọc Cần biết Trương Thúy Hoa đang nói những lời khách sáo.
Nếu tự mình có thể ấp hai mươi lăm con gà con trong số ba mươi quả trứng gà thì cũng không tệ. Đến cuối cùng, có hai mươi con sống sót trong số hai mươi lăm con gà con thì cũng coi như tạm được. Gà mẹ ấp gà con thì tỷ lệ sống cao, chỉ cần đừng làm phiền nó đẻ trứng thì cơ bản đều có thể ấp được, hơn nữa gà con được ấp cũng khỏe mạnh hơn nên cơ bản đều có thể sống sót.
Vương Ngọc Cần vui vẻ nói: “Thím Hai thật hào phóng, nhưng mẹ cháu nói ít nhất phải đủ năm quả thiếu cũng không được. Mùa hè, gà con dễ nuôi và không dễ chết như mùa đông.” Cô ấy đi lấy cái chậu sành và bắt đầu đếm trứng gà.
Cô ấy muốn đổi bốn con gà con, đếm xong để lại hai mươi quả trứng gà.
Trương Thúy Hoa cũng không phản bác, để lại thì để lại, dù sao đều là người nhà, thêm một quả cũng như bớt một quả, hơn nữa Chu Thành Tín còn làm thợ mộc, đến lúc đó cũng phải tính tiền công cho ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận