Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1237: Đoàn viên 5

Chương 1237: Đoàn viên 5
Đến nhà, Mạc Như đã sớm nhóm bếp lên, trong nhà ấm áp lắm.
Mạc Như và Mạc Ứng Tập đi lấy nước, kêu mọi người rửa mặt, rửa chân.
Trước khi ngủ cả nhà ngồi tụm với nhau cùng nói chuyện, nói chuyện phiếm, nhớ lại chuyện cũ.
Chu Thất Thất thấy ba nó đi xuống uống nước thì đi theo, nhỏ tiếng nói: “Ba à, con đến nhà phía nam ngủ với bà nội con nha.”
Chu Minh Dũ gật gật đầu, “Ba thấy được.” Như vậy anh ấy còn có thể tiếp tục ôm vợ ngủ.
“Ba à, vậy ba nói, có phải chúng ta nên mua một cái máy chiếu không?”
Máy chiếu máy phát điện, một máy.
Chu Minh Dũ gật gật đầu, “Mua, buộc phải mua.” Vợ con thích, thì cứ mua.
Chu Thất Thất ngay lập tức vui mừng đung đưa cánh tay của Chu Minh Dũ, “Ba à, ba đẹp trai nhất!”
Hề hề, xem ra ba uống rượu vào cũng có lợi mà, tuy rằng không say, nhưng mà dễ chịu hơn lúc say.
Uống say rồi cắm đầu vào là ngủ, làm gì còn có thể thương lượng chuyện dụ dỗ anh ấy được chứ.
Gian phía đông, Tiểu Bát và Mạc Ứng Tập đã mang một số máy thu âm, linh kiện, đồ chơi nhỏ các kiểu mà bọn họ tự lắp ráp ra giống như trình bày bảo bối vậy đặt trên phảng cho Mạc Ứng Đường xem.
“Cậu cả à, cậu xem máy thu âm này của cháu, không thua gì mấy với những máy mà ba mẹ cháu mua.”
Máy thu âm mua sau khi mở lên cũng phải xoay đi xoay lại nửa tiếng mới bắt được đài, cái này của nó tiết kiệm hơn nửa thời gian, không khiến người nôn nóng.
Nó lại mang một cái thùng gỗ ra, “Những linh kiện trong này đến lúc cháu muốn lắp ráp một máy fax điện không dây quay bằng tay.”
Mạc Ứng Đường: …
Chu Thất Thất: “Em muốn gửi fax cho ai đó? Coi chừng bắt em lại.”
Tiểu Bát: “Em gửi cho cậu cả không được à?”
Mạc Ứng Đường cười nói: “Chút nữa cậu về doanh trại xem có máy fax quay tay cũ rồi lấy một cái cho cháu.”
“Thật sao?” Ánh mắt Tiểu Bát sáng lên, “Cậu cả à, cậu tốt nhất!”
Chu Thất Thất chậc chậc hai tiếng, nhóc con biết nịnh nọt lắm, bình thường trông có vẻ lạnh lùng không nhiệt tình với ai cả, thấy cậu cả như biến thành người khác vậy.
Đúng năm giờ sáng, Mạc Ưng Đường thức dậy ra ngoài chạy bộ, đi quyền. Vào lúc sáu giờ, Chu Minh Dũ thức dậy ra ngoài trò chuyện với cậu ta. Đêm qua, Mạc Như đã bàn với anh, nhờ anh tìm cơ hội nói ra ân oán giữa nhà họ Mạc và nhà họ Thôi với em cả để trong lòng Mạc Ưng Đường cũng hiểu rõ.
Đến bảy giờ Mạc Như thức giấc thì cả hai cũng đã từ bên ngoài trở về.
Mạc Ưng Đường ăn mặc rất mỏng manh, nhưng cơ thể giãn ra thẳng tắp, không có dáng vẻ lạnh run, trên ngọn tóc có giọt nước đọng lại, trên lông mày lông mi còn có hạt sương, đã bị hơi nóng trên người hun thành giọt nước nhỏ li ti.
Thấy cậu ta ăn mặc xuề xòa, Mạc Như vội vào nhà lấy áo khoác quân đội khoác lên người, rồi lấy khăn tay lau mồ hôi: “Đừng tưởng người trẻ tuổi thì không hề hấn gì, mùa đông lạnh ngắt thế này mà mặc mỏng manh như thế, xương cốt đông cứng thì làm sao đây?”
Mạc Ưng Đường cầm khăn lau mồ hôi: “Chị, em biết rồi, sau này sẽ mặc nhiều hơn chút.”
Chu Minh Dũ nói: “Tắm nước nóng là được rồi.”
Gia đình họ nối một căn phòng khác ở đầu phía tây của gian phòng phía tây để làm phòng tắm, nối với gian phòng phía tây, bên trong có thể sử dụng vòi hoa sen và bồn tắm. Bồn tắm được làm đặc biệt, không phải sắt thép cũng không phải gốm sứ, mà được chế tạo từ lốp xe bỏ đi, thứ này khá phổ biến ở một số vùng nông thôn sau những năm 1990. Bếp lò trong phòng tắm còn có ống khói, có thể đun nước nóng để sưởi ấm, tắm xong không sợ cảm lạnh. Đây là Chu Minh Dũ đặc biệt sửa sang cho Mạc Như, cô rất thích tắm vào mùa đông, sau khi sửa sang bên cạnh phòng ngủ, có thể đi thẳng qua cửa nhỏ mà không sợ gió lạnh từ bên ngoài thổi vào.
Chu Minh Dũ trực tiếp lấy mấy cục than hồng từ trong phòng mang vào phòng tắm rồi đốt lò ở đó.
Mạc Ưng Đường lấy quần áo của mình đi tắm, nhân tiện đánh thức em út và Tiểu Bát: “Đàn ông con trai lại ngủ đến lúc mặt trời lên cao, còn chưa thức giấc đi đánh đít đấy.”
Cả hai nhanh chóng cùng nhau bò dậy.
“Anh cả, hôm nay anh về hả?”
Tiểu Bát cũng nhìn cậu ta.
Mạc Ưng Đường nói: “Qua trưa là anh đi, tết lại về.”
“Chủ cả, cháu đi chơi với chú nhé.” Vẻ mặt Tiểu Bát đầy hi vọng.
Mạc Ưng Đường cười, vui vẻ đồng ý rồi lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Mạc Như đang chuẩn bị bữa sáng, Chu Minh Dũ giúp cô, tiện thể nói với cô về đoạn trò chuyện lúc sáng.
“Em cả đã biết từ sớm rồi.”
Mạc Như kinh ngạc nói: “Biết rồi ư?”
Chu Minh Dũ cười: “Em đừng thấy nó nhỏ không làm được việc gì, thực ra trong lòng nó biết rõ hết.”
Nếu không thì cũng không thể còn trẻ đã chạy đi nghĩa vụ quân sự.
Mạc Như cũng vô cùng cảm khái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận