Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 690: Đòi công bằng (4)

Chương 690: Đòi công bằng (4)
Chương 690: Đòi công bằng (4)
Mạc Như cười nói: “Đúng thế, vẫn là em trai cả có chủ kiến, là người có thể lo liệu làm chủ gia đình. Được, nghe lời em.”
Nghe con trai cả nói, Mạc Thụ Kiệt và Thẩm Thục Quân quả nhiên không nói thêm gì nữa, ngầm thừa nhận sự sắp xếp của con trai.
Mạc Như lại lấy từ trong giỏ ra vài cái bánh ngô hấp, đưa cho em trai mỗi người một cái: “Mau ăn đi, ăn no mới có sức làm việc.”
Mạc Ưng Đường: “Em ăn một cái, cái này để lại.”
Đợi Chu Minh Dũ dẫn Mạc Ưng Đường và Mạc Ưng Phỉ đi rồi, Mạc Như bảo em trai mang cỏ khô đến, sau đó lấy ít cỏ rơm lúa mì ngâm nước, buộc mành cỏ mới trước, rồi chắn cửa sổ để tránh lọt gió.
Mạc Ưng Tập nói: “Chị, đừng bận rộn vô ích nữa, ba mẹ chúng ta chắn mấy lần rồi, mới sáng sớm đã bị bọn họ xé rách.”
Mạc Như nói: “Chúng ta chỉ cần đan, ngày mai chị xem ai dám đến xé. Nếu bọn họ động tay thì chặt tay bọn họ.”
Mạc Ưng Tập cười hì hì, nói: “Em giấu một con dao.”
Nói xong, cậu bé đi đến cái lỗ giường đất đã bị sập ở phía đông, lấy ra một con dao làm bếp hoen gỉ có vết nứt, giành công nói: “Mọi người nhìn xem, trước kia bọn họ đến thu nồi và xẻng, em đã giấu con dao ở đây.”
Mạc Như sờ đầu cậu bé: “Em trai giỏi quá, khi nào mài nó bén chút.”
Mạc Thụ Kiệt và Thẩm Thục Quân muốn nói gì đó nhưng lại thôi, hai người mang cỏ đến cho bọn họ đan mành cỏ.
Khi Mạc Ưng Tập đưa cỏ khô cho ba với khoảng cách xa, Mạc Thụ Kiệt khom lưng cầm lấy, lúc sắp lấy được thì Mạc Ưng Tập buông tay làm rơi cỏ khô xuống đất.
Mạc Thụ Kiệt vô thức duỗi cánh tay ra cầm, kết quả động tác hơi mạnh, “xoẹt một tiếng”, áo bông rách rồi.
Mạc Thụ Kiệt bối rối ái chà một tiếng, vội dùng tay che lại: “Mẹ nó ơi, mau lấy kim chỉ khâu cho tôi đi.” Lúc không ăn no mặc ấm, cũng chẳng quan tâm đến tập tục tháng giêng không động vào kim chỉ gì đó.
Mạc Ưng Tập nói: “Mẹ nghỉ ngơi đi, để con lấy cho.”
Cậu bé lao vào góc tường đào cái hố chuột, lấy từ bên trong ra một túi kim chỉ vỏ bắp, bên trên cắm một cây kim, cuộn một vài sợi chỉ.
Mạc Như nhìn thấy cây kim uốn cong, sợi chỉ đầy đầu nối, có vẻ như nó đã được sử dụng một vài lần.
Mạc Thụ Kiệt cởi đồ đưa Thẩm Thục Quân khâu lại.
Vào mùa đông, căn nhà như hầm băng, mặc chiếc áo bông cũng lạnh run cầm cập. Ông ấy không có quần áo dư nào bên trong, chỉ mặc một chiếc áo bông, lúc này cởi chiếc chăn bông rách lạnh giá quấn trên người ra thì sẽ run rẩy nghiến răng kêu lục cục.
Mạc Như nói: “Ba đừng quấn chăn, mặc cái này đi.”
Cô cởi chiếc áo bành tô màu xanh đưa cho ông ấy.
Mạc Thụ Kiệt xua tay: “Không cần đâu, ba quấn chăn cũng rất ấm.”
Khắp người toàn là rận, đừng để lây cho con gái.
Mạc Như mặc kệ, cô bắt ông ấy phải mặc. Cô nhìn Thẩm Thục Quân khâu áo quần, suy nghĩ làm sao lấy vải từ trong không gian ra, vừa rồi lấy ra bí vuông và một ít bột, giỏ đưa bọn họ quá sớm nên không thể yểm trợ được…
Lúc này, Mạc Ưng Tập lên giường đất không biết làm gì, bất cẩn đè lên chiếc áo bông Thẩm Thục Quân đang khâu. Chất liệu vải áo bông của Mạc Thụ Kiệt vốn rất mỏng, Thẩm Thục Quân lúc khâu rất cẩn thận, kết quả cũng bị cậu bé đè xuống, không ngờ lại như tờ giấy rách cái xoẹt, để lộ ra đồ nhét ở bên trong.
Ruột bông, cỏ khô, vỏ bắp vụn...
Mạc Như ngẩn người.
Không ngờ Mạc Thụ Kiệt lại mặc chiếc áo bông như thế qua mùa đông, đi đào đất hay đi làm?
Chẳng trách vẻ mặt ông ấy xanh xao, ăn không no, mặc không ấm, còn làm những việc nặng nhóc, có thể sống sót có lẽ là có phúc.
Vành mắt cô vừa xót vừa đau, cô lấy lại chiếc áo bông trong tay Thẩm Thục Quân: “Đừng khâu nữa.”
Thẩm Thục Quân và Mạc Thụ Kiệt cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế, Nhìn thấy ruột trong áo bông đột nhiên lòi ra ngoài, nhất thời sững sờ không biết phải làm sao, sau đó là quẫn bách và xấu hổ, trong phút chốc không biết nói gì.
Mạc Như nhìn thấy vừa đau lòng vừa tức giận, nói: “Các người đợi đấy, Tập, đi cùng chị.”
Mạc Ưng Tập kích động đôi mắt phát sáng, vơ lấy con dao cùn có vết nứt: “Chị, chúng ta đi chém ai?”
Mạc Thụ Kiệt vội khoác áo ngăn cản hai người: “Các con định làm gì, mau bỏ dao xuống, đừng có làm chuyện ngốc nghếch.”
Thẩm Thục Quân cắn răng, nước mắt lưng tròng, không nói gì cả.
Mạc Thụ Kiệt giục bà ấy: “Mẹ bọn trẻ, mau cản chúng lại, đừng để bọn trẻ chịu thiệt.”
Mạc Như nói: “Chịu thiệt gì chứ, chúng con lại không đi đánh nhau. Tập, bỏ dao xuống, chúng ta đi tìm cán bộ đại đội nói chuyện.”
Mạc Ưng Tập kẹp con dao vào thắt lưng, nghe thấy Mạc Như nói, chỉ đành giấu trong trong hố giường đất, sau đó chạy ra ngoài.
Mạc Thụ Kiệt còn định nói gì đó, Thẩm Thục Quân lặng lẽ kéo ông ấy lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận