Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 616: Có tỏ vẻ thương hại cũng vô dụng (4)

Chương 616: Có tỏ vẻ thương hại cũng vô dụng (4)
Chương 616: Có tỏ vẻ thương hại cũng vô dụng (4)
Đúng là nồi nào úp vung nấy.
Cho dù Trương Căn Phát ra mặt thì chuyện mượn lương thực cũng không thể nào, tìm Chu Minh Quý cũng vô dụng, ông ta sẽ cười he he: “Bí thư! Chỉ cần đội hai mượn, tôi sẽ lập tức cho mượn, nhưng đội hai không mượn thì tại sao chúng tôi phải cho mượn, chúng tôi không cho mượn, còn chưa trả nợ trước kia cho chúng tôi đấy.”
Còn tức điên hơn cả Chu Thành Chí.
Kết quả là bữa bún hầm xương của đội hai ăn rất thơm.
Không dễ gì có được, tất nhiên là thơm rồi.
Cũng phải có những thánh mẫu, chê bai Chu Thành Chí bọn họ quá độc ác, bà cụ ngồi trên nền đất lạnh khóc cả buổi mà ông vẫn không chịu buông tha.
“Ông cũng từng có mẹ, sao lại độc ác như thế, trước kia tôi không nhìn ra.”
“Sao lại không nhìn ra, cô xem ông ta cả ngày sầm mặt cứ như thể là ai đó nợ ông ta mấy ngàn điểm công tác.”
Còn có người lấy bún về để cùng hàng xóm và đội ba đội bốn ăn cùng, đặt những cái tên hay như “Không keo kiệt” “Hào phóng.” “Còn hào phóng hơn chiến sĩ thi đua.”...
Như Chu Ngọc Trung bọn họ dù gì cũng có anh em trong nhà, có mối quan hệ tốt, tất nhiên cũng chia sẻ để nếm thử. Nhưng bà Tôn, Triệu Bội Lan và những người khác, đơn thuần là vì lợi ích của việc nổi tiếng và cảm giác ưu việt ngọt ngào khi người khác nói hào phóng hơn chiến sĩ thi đua.
Các xã viên của hai đội đến đội hai chơi xấu không đòi được bún, trở về thở ngắn than dài khóc ba gọi mẹ, hai đội trưởng cũng bất lực trước bồ lương thực của bọn họ.
Trần Phúc Hải: “Đội trưởng Chu! Nếu thực sự không được thì chúng ta phải sử dụng lương thực khẩn.”
Mỗi đội sản xuất ngoài việc phân chia khẩu phần lương thực, trong đội sản xuất còn để dành lương thực khẩn cấp, lương thực dự trữ và giống lương thực. Dù sao các đại đội cũng có thể giữ lại một ít nhân danh chính mình, đến lúc đó tiền bán được ứng phó nhu cầu bức thiết hoặc tiếp đãi cán bộ, ứng phó những tình huống khẩn cấp…
Nhưng không được động vào lượng lương thực này, cần phải giữ lại, đợi thu hoạch lương thực mới thì những thứ này sẽ làm lương thực dư bán cho phòng quản lý lương thực hoặc làm khẩu phần lương thực phân chia cho các xã viên lạc hậu.
Chu Ngọc Quý: “Công xã cần phê chuẩn lương thực khẩn cấp, nếu ông dám động vào thì sẽ lôi đi bắn chết.”
Trần Phúc Hải giật mình, cuối cùng nói: “Thôi bỏ đi, dù sao cũng chưa đến lúc cùng đường, chẳng phải nhà kho chúng ta vẫn còn lương thực sao? Ăn trước đã, khi nào hết rồi tính. Xe đến trước núi ắt có đường, đến lúc đó bí thư và công xã chắc chắn sẽ giúp chúng ta nghĩ cách.”
Hiện tại, bọn họ vẫn chưa đến mức không có gì ăn, từng người vẫn còn một phần lương thực.
Chu Ngọc Quý không so đo tính toán như ông ta.
Mặc dù còn có lương thực nhưng chẳng đáng kể so với lương thực đội hai đã trữ.
Mỗi ngày hai cân rưỡi giống như trước đây cũng đừng mơ, mỗi ngày một cân cũng khó, cho dù như lời Trương Căn Phát đã nói, dùng cân cũ đong một cân cũng không ứng phó được với lương thực mới.
Dù sao vẫn còn có cày bừa và gieo trồng vụ xuân cần thêm khẩu phần lương thực.
Giống lúa mì năm nay quá ít, có lẽ chỉ có thể trông chờ vào lương thực vụ thu.
Chưa có tiền lệ cho việc hỗ trợ lương thực năm ngoái cho đến lương thực vụ thu năm mới.
Đội của mình có nhiều gia đình cần ăn cơm, đói một ngày cũng không chịu nỗi, huống gì là đói đến mấy tháng.
Vậy thì sẽ chết đói mất.
Nói không chừng đội hai có thể hỗ trợ lương thực mùa thu.
Chu Ngọc Quý tính toán rất kỹ, đội hai ngoài mặt mỗi ngày một cân khẩu phần lương thực, nhưng trên thực tế có thể ăn hơn hai cân. Vào những ngày mùa, lao động nam thậm chỉ có hơn ba cân, nhưng người ta không giúp đỡ cũng không có cách nào.
Cuối cùng, cả hai phải đi tìm Trương Căn Phát lấy chủ ý, dù sao cũng là bí thư đại đội dẫn dắt bọn họ bước vào cục diện này. Ban đầu nếu không phải đi theo ông ta bận rộn trừ bốn hại, đuổi chim sẻ thì cũng không đến nỗi đốt lúa mì, còn bận rộn lúa mì sản lượng cao làm chậm trễ thu hoạch hoa màu, sau này mở nhà ăn cũng hưởng ứng sự lãnh đạo của ông ta, để mọi người được ăn no nê...
Tất nhiên là Trương Căn Phát không chịu để bọn họ động vào lương thực khẩn, công xã cử người xuống kiểm tra định kỳ, đó là chỉ tiêu của đại đội Tiên Tiến. Cao lương, bắp, khoai lang khô, đậu nành còn dư... cũng không cho phép bọn họ động vào.
Ông ta nói: “Chẳng phải các người cùng chủ nhiệm phụ nữ đập ít bánh khoai lang sao? Giống như bánh khoai lang khô này, ba bốn cân khoai lang chỉ phơi có một cân. Buổi sáng đun mấy nồi nước, mỗi người hai thìa một bữa là đủ rồi.”
Hai đội trưởng trợn to mắt: “Đội trưởng, hai ba cân dưa khô bằng một cần lương thực, cái này...” Trực tiếp thêm nước thay thế lương thực khô, có được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận