Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 696: Mượn hộ lớn (2)

Chương 696: Mượn hộ lớn (2)
Chương 696: Mượn hộ lớn (2)
Thôi Diệu Tấn vội cười nói: “Tao muốn lắm đó.”
Mạc Như đá em trai một cái, “Sao có thể như vậy chứ?
Mạc Ứng Tập liếc Thôi Diệu Tấn một cái, “Mày lại hại tao bị chị tao chửi.” Giọng điệu lại cực kỳ tự hào.
Thôi Diệu Tấn ngay lập tức xin lỗi: “Xin lỗi nha.”
Mạc Như cười nói: “Tên của em là ai đặt cho em vậy?”
Thôi Diệu Tấn nói: “Ông nội em.”
“Tên ở nhà của em là gì? Mạc Như hỏi.
“Phán Nha.” Thôi Diệu Tấn nhìn nhanh Mạc Ứng Tập một cái, anh ta ốm mặt nhỏ như bàn tay, cằm nhọn, nhưng mà mình thì ú nu một cái mặt tròn, không có cả cằm.
Mạc Như cười nói: “Sau này gọi em là Phán Nha được không?”
Phán Nha hơi do dự một chút.
Mạc Ứng Tập ngay lập tức trừng mắt nhìn cô ta, mặt kiểu không cho chị tao gọi mày thì mày đi về vậy.
Phán Nha ngay lập tức gật gật đầu: “Được ạ.”
Mạc Như hỏi cô ta: “Em đi với bọn chị, không sợ ông nội em đánh đánh em sao?”
Phán Nha: “Ông nội em không quan tâm em đâu.
Mạc Như cũng không nói gì nữa, rất nhanh, bọn họ lại đến trước cửa nhà của phó đội trưởng Thôi Phát.
Vừa đến trước cửa, đã nghe thấy tiếng chó sủa “gâu gâu gâu” từ trong sân truyền ra.
Phán Nha nhỏ tiếng nói: “Chó của nhà ông nội năm dữ lắm.”
Mạc Như nói: “Không sợ.
Cô ấy lại bắt đầu gọi cửa: “Đội phó!”
“Ai đó!”
“Bí thư và đại đội trưởng kêu cháu đến mượn ít vải và bông gòn.”
Nhìn thấy Mạc Như ôm chăn ga, bông gòn, vài xin từ nhà bí thư và đại đội trưởng, chỉ cần cô mở lời mượn, chỉ cần những người này có thì chắc chắn là có yêu cầu sẽ đồng ý.
Vậy nên Mạc Như lại mượn được ba trượng vải, năm cân bông gòn!
Mạc Ứng Tập đúng thật đã không biết nói gì được!
Phán Nha cũng há hốc mồm, “Quao! Trước giờ chưa có ai lợi hại như vậy đó.”
Mạc Như nói: “Không phải là chị lợi hại, mà là ông nội em lợi hại.”
Thôi Phát Trung là vua địa phương của thôn nhà họ Mạc, chỉ cần ông ta đồng ý, có mối quan hệ của ông ta, thì sẽ không thể nào không thành công, mọi người đều sợ ông ta nịnh nọt ông ta, tất nhiên là phải làm theo rồi.
Lúc đến ngã tư đường, Mạc Như nói với Phán Nha rằng: “Phán Nha à, hôm nay nhà chị sẽ rất bận, chờ sắp xếp xong rồi mời em qua chơi có được không?”
Phán Nha ngay lập tức dừng chân lại, cười nói: “Cảm ơn chị, vậy em về nhà trước đây.”
Cô ta lại chào tạm biệt với Mạc Ứng Tập.
Mạc Ứng Tập ngẩng cao đầu, đến khi Mạc Như đá anh ta một cái, mới nhìn Phán Nha một chút, bực mình ừm một tiếng.
Mạc Như nhìn em trai ba của mình, thật sự không hiểu nổi, trong môi trường ăn cơm không no còn bị người khác ức hiếp, sao có thể nuôi ra được một tính cách ngạo mạn như vậy, không phải là vì miếng cơm ăn là chịu thiệt thòi sao?
Chẳng hạn như cả nhà Triệu Hỷ Đông.
Hai người bước vào sân, Mạc Ứng Tập nói: “Ba mẹ, con và chị về rồi.”
Trong nhà yên ắng không có chút động tĩnh nào.
Mạc Như và Mạc Ứng Tập hết cả hồn, sợ xảy ra chuyện vội chạy vào nhà, lại phát hiện hai người ba mẹ đang ôm nhau dựa vào góc tường ngủ thật ngon.
Hai người Mạc Thụ Kiệt và Thẩm Thục Quân thực sự là trước đó sợ hãi lo lắng, chịu đói chịu lạnh, vừa mệt vừa đau, cuộc sống như vậy lâu quá đày đọa người quá.
Hôm nay con gái con rể về nhà chống lưng cho bọn họ, lại ăn no nê, sau đó khóc một trận, thật sự là mệt quá lại ngủ ngất đi.
Chưa từng ngủ ngon như vậy bao giờ!
Mặc Như ngỏ ý em trai đừng làm phiền bọn họ, lại mang chăn bông mới đem về đắp lên cho bọn họ, rồi lấy áo bông rách mà Mạc Thụ Kiệt đặt ở bên cạnh dùng tay đo kích thước một chút.
Cô ấy xếp miếng vải màu xanh dương đậm trải ở trên bàn trước phảng, sau đó lấy rổ qua, lấy kéo từ “trong đó” ra bắt đầu cắt vải.
Mạc Ứng Tập mở mắt tròn lên “Chị à, lấy kéo theo khi nào vậy?”
Mạc Như kiểu em đừng có hết hồn như vậy, “Chị đặt ở trong rổ đó, sao em chưa nhìn thấy à?”
Mạc Ứng Tập ngay lập tức gãi đầu, cười nói: “Không có, em không có nhìn lén.”
Đương nhiên là anh ta có lén lút nhìn qua rồi, trong đó hoàn toàn không có kéo, nhưng mà có thể là do mình không để ý, nếu không chị mình lấy kéo từ đâu ra?
Anh ta rất biết điều không hỏi thêm.
Đo kích thước xong, cô ấy cắt vải thì rất nhanh, đặc biệt là làm áo bông tay suông, không cần phải ráp ống, kiểu dáng càng đơn giản hơn.
Chờ cắt xong, trời cũng đã tối, Mạc Như thôi thì trải luôn cả bông gòn bông gòn mới mềm như mây trời vậy, trải từng tấm lên còn dư thì kéo ra, nhấn một cái là dính vào nhau rất là êm.
Mạc Ứng tập há hốc mồm than không ngừng, “Chị à, anh rể lợi hại thật, không những chữa hết bệnh của chị, còn để chị học được nhiều thứ như vậy.”
Mạc Như cười nói: “Anh rể em lợi hại lắm đó, rèn luyện gang sắt mọi người đều rèn ra sắt vụn, chỉ có anh ấy là người đầu tiên rèn ra nước sắt đỏ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận