Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 979: Thiểu lương thiếu củi (10)

Chương 979: Thiểu lương thiếu củi (10)
Buổi tối Chu Minh Dũ ở bên ngoài khoác cả người gió lạnh vào, anh cởi áo khoác quân đội ở trong nhà chính trước, phơi khô ở trên ghế, rồi mới đẩy cửa vào nhà.
Trên nhà có đốt lò sưởi, ấm áp lắm, đẩy cửa vào là có một làn gió ấm ùa vào, khiến người ta cảm thấy mệt mỏi cả ngày đều biến mất.
Anh đã nhìn thấy Mạc Như đang dựa trên phảng, Chu Thất Thất đang đọc truyện cho em bé trong bụng nghe, không nhịn được cười lên, con gái cũng chỉ có hai tuổi hơn mấy tháng, làm gì có khả năng lớn như vậy, còn có thể đọc truyện nữa.
Chu Thất Thất quay đầu lại con mắt cười với anh, “Ba à, ba nghe con đọc có tốt không?”
Chu Minh Dũ vỗ tay, “Con gái ba đọc lúc nào cũng tốt hết.”
Anh cảm thấy thật ra con gái không biết nhiều chữ như vậy, chẳng qua là Mạc Như đọc cho nó nghe nhiều, thì nó thuộc thôi, sau đó đọc lại theo dáng vẻ người lớn.
Bọn họ cũng không ép con gái, đọc câu chuyện thì nhiều chuyện là truyện tranh, nhiều cái là hai vợ chồng tự viết.
Chu Thất Thất bèn tiếp tục dọn non nớt đọc, còn thì thầm: “Em trai à, chị đọc cho em nghe “chuyện trước khi ngủ” có hay không? Em phải ngoan ngoãn, không được phá mẹ, mẹ mang thai em rất cực khổ đó, em mà làm phiền mẹ…” Nó hạ giọng xuống, áp sát vào bụng của Mạc Như, nói với giọng rất nhẹ: “Chị đánh em đó.”
Mạc Như thấy Chu Minh Dũ về bèn nói chuyện với anh ấy, không nghe thấy con gái đang thì thầm gì, “Tuyển được bao nhiêu người?”
“Một đội sản xuất của đại đội mình thì tuyển được năm người, đến lúc đó tuyển thêm một vài người từ các đội sản xuất khác qua.” Chu Minh Dũ vừa nói vừa đi rửa tay rửa mặt rửa chân, sau đó bò lên phảng.
Mạc Như lại nói về Mạc Ứng Tập với anh ấy, “Chiều thứ bảy chắc là về nhà rồi.”
Bắt đầu từ tháng Đông Chí, Mạc Ứng Tập đã ở nhà bạn học thân của nó, không cần về nhà mỗi ngày, có thể cùng đi học. Bạn học là con trai của nhà đội trưởng một đội sản xuất Phạm Mộc Tưởng, từ khi làm bạn với Mạc Ứng Tập, thành tích tiến bộ rất nhanh, người trong nhà rất cảm kích, đội trưởng Phạm còn từng đến tận cửa để tặng quà cảm ơn. Cũng là đội trưởng Phạm chủ động mời Mạc Ứng Tập qua ở, Mạc Như từng hỏi Mạc Ứng Tập thì bản thân cậu bé cũng thích ở cùng với bạn, thì cô cũng không phản đối nữa, chỉ đưa hết khẩu phần ăn của Mạc Ứng Tập quá đó.
Chu Minh Dũ gật gật đầu, đưa mặt qua cùng đọc truyện cho em bé nghe với Chu Thất Thất, sau khi đọc xong một câu chuyện, Chu Thất Thất đã buồn ngủ rồi.
Mạc Như vỗ nhẹ nó, nó nắm lấy ngón tay của Mạc Như ngủ, miệng nhỏ còn chép chép hai tiếng, dường như đang ăn cái gì đó ngon lắm.
Chu Minh Dũ mau trải nệm ôm nó vào trong nhất, Chu Thất Thất ngủ không đàng hoàng, sợ nó đạp trúng Mạc Như, anh ấy bèn đổi vị trí với Mạc Như.
Bụng Mạc Như to rồi, buổi tối phải thức dậy trong đêm, thì ngủ ở ngoài nhất đi đi về về cũng tiện.
Có thể là ăn ngon, trứng gà, thịt, cá đều không ngớt, ăn rau tùy thích, trái cây cũng thường có, vậy nên lần có thai này không có phản ứng bầu sớm, cũng không bị phù nề, chân cũng không giật bẻ nữa, vẫn luôn là nên ăn gì thì ăn nên hoạt động gì thì hoạt động, ngoại trừ bụng to lên thì cũng không có gì khó chịu cả.
Cho dù là bụng to, bởi vì bây giờ sức khỏe cô ấy tốt, sức mạnh trở nên to hơn nên người cũng nhẹ nhàng, không cảm thấy mệt gì, chỉ là đi tè nhiều, một đêm nhiều khi thức dậy đến ba bốn lần.
Chu Minh Dũ kê cao gối lên, đỡ Mạc Như lên để cô dựa vào ngủ, bụng cô to quá nằm xuống không thoải mái cho lắm.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận của anh ấy, Mạc Như cười nói: “Không sao đâu, em đâu phải là người thủy tinh.”
Chu Minh Dũ tiện thể tiếp lời: “Đương nhiên không phải là người thủy tinh, là người ngọc, càng phải cẩn thận hơn.”
Mạc Như cười lên, “Anh đừng giỏi gạ gẫm như vậy, em sẽ không chịu được đó.”
Trong thời kỳ thai kỳ bởi vì vấn đề hoocmon, nhiều lúc cũng rất muốn, nhưng mà kể từ sau bảy tháng thì anh ấy không chịu làm, cứ sợ làm tổn thương cô, tuy rằng cô mặt dày nói thật ra không sợ, nhưng mà anh ấy vẫn căng thẳng lắm.
Nể tình anh ấy cũng sắp là ba của hai đứa nhỏ, ngược lại càng ngày càng nhát gan, Mạc Như cũng chỉ đành buông tha cho anh ấy.
Nhưng mà ngược lại cô lại nhịn đến mức rất cực khổ được chứ.
Chu Minh Dũ nhìn vào ánh mắt của cô ấy, sự căng bóng như đá ngọc trên khuôn mặt hơi to lên bởi vì thai kỳ, ánh mắt long lanh như mặt nước dường như muốn hút anh vào.
Đầu anh ấy tự nhiên nóng rang lên, sắp hơi không nhịn được rồi.
“Hụ hụ…” Anh ấy vội đi thổi tắt đèn, đặt đèn pin ở trên đầu, trời tối cô ấy thức dậy đêm thì anh cũng sai sáng được cho cô.
Mạc Như: “Anh út năm à, hơi lạnh…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận