Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 155: Mâu thuẫn (2)

Chương 155: Mâu thuẫn (2)
Nghe thấy giọng nói của người trong thôn mình, Mạc Như bỗng thấy những nặng nề đè nén ở Cổ Gia Câu chợt tan biến, cả người thấy nhẹ nhõm hơn.
Chu Minh Dũ báo tên: “Tôi đến Cao Qua Trang chở gạch ngói.”
Mạc Như lấy ra một vài viên gạch ngói.
Thường thì khi hoa màu chín, trong thôn sẽ sắp xếp người đi tuần, Chu Thành Chí và Chu Minh Quý sắp xếp người đi tuần để tránh có người làm hại hoa màu, nhất là sau trận hỏa hoạn vừa rồi, không ai dám lơ là.
Chu Minh Dũ và người tuần tra chào hỏi cười nói vài câu rồi anh kéo Mạc Như đi vào chỗ lều trại, Mạc Như gom gạch ngói lại rồi chất sang một bên, xếp rất ngay ngắn.
Hai người về đến nhà, tay chân nhẹ nhàng mở cửa đi vào trong, gian phòng phía đông truyền đến giọng nói của Trương Thúy Hoa: “Hồng Lí Tử! Có thuận lợi không?”
Chu Minh Dũ nói: “Mẹ đấy à, thuận lợi lắm, mẹ không cần dậy đâu.”
Trương Thúy Hoa “ồ” lên một tiếng rồi ngủ tiếp.

Ban đêm, Chu Minh Dũ kéo một xe ngói bò trở về, chẳng mấy chốc người trong thôn đều biết cả, bọn họ nhốn nháo nói rằng kẻ thô lỗ nhà ông Chu đã biết sửa đổi rồi, phần mộ tổ tiên nhà người ta đã tỏa ra khói xanh.
Trương Căn Phát biết được, trong lòng rất khó chịu, ban đầu ông ta và hai đứa con trai khoác lác rằng nhà ông Chu chắc chắn phải cầu xin ông ta đóng dấu và viết thư giới thiệu đem đến Cao Qua Trang mới dễ mua gạch ngói, kết quả là Chu Minh Dũ đã tự mình mua ngói bò về, thật là khiến người khác vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị.
Buổi sáng, Chu Bồi Cơ đến nhìn thấy, nóng lòng chỉ muốn hỏi rốt cuộc nhà bọn họ thờ cúng Hoàng Đại Tiên hay là Mạc Như thỉnh về thần gì.
Hắn cho rằng vấn đề nằm ở trên người Mạc Như, có nhà nào làm việc mà dẫn theo cô vợ chình ình cái bụng như vậy? Chu Minh Dũ đi chở đá dắt vợ theo, giờ chở gạch ngói cũng dắt theo, tại sao phải dẫn cô ấy theo?
Hắn không hỏi trực tiếp, nhưng ánh mắt của hắn nhìn Mạc Như càng lúc càng thú vị, hắn thường nhân lúc người khác không để ý hoặc cho rằng người khác không chú ý là lại lén nhìn Mạc Như.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Mạc Như rất lâu khiến cho Chu Minh Dũ thấy không thoải mái. Đó là vợ của anh, nhìn là được rồi, sao có thể nhìn không rời mắt như thế?
“Tao nói này Chu Bồi Cơ, mày làm gì mà nhìn chằm chằm vợ tao thế?” Chu Minh Dũ cũng không vòng vo với hắn.
Nhưng Chu Bồi Cơ lại không hiểu ý anh, hắn lại gần thì thầm: “Chu Minh Dũ! Mày có thấy vợ mày đã thay đổi rồi không? Khác với trước đây rồi.”
Chu Minh Dũ liếc nhìn hắn rồi tiếp tục làm gạch mộc: “Hiện tại không ngốc nữa rồi, mày còn không nhận ra à?”
Không phải mày bị ngốc rồi đấy chứ!
Chu Bồi Cơ cầm cái xẻng đến giúp anh trộn bùn, thêm một gáo nước sông, rắc một nắm rơm lúa mì, cám lúa mì các loại… đã được giã nát, dùng xẻng trộn lên rồi ngừng lại.
“Sao bỗng nhiên cô ta khỏe lại rồi? Sao mà khỏe lại vậy? Có điều gì kỳ lạ không?”
Chu Minh Dũ đổ bùn vào khuôn, dùng cái bay trát đều rồi đổ gạch mộc ra khỏi khuôn là xong, sau đó đem phơi dưới cái nắng thiêu đốt.
“Cô ấy không phải sinh ra đã ngốc, bảy tuổi cô ấy bị ngã đập đầu, chắc hiện tại đỡ nhiều rồi, nếu mày tò mò thì cũng ngã thử xem.”
Chu Bồi Cơ: …Mày nghĩ là tao ngu à.
Hắn tiếp tục xử lý đống gỗ kia.
Mạc Như ở bên kia bắt sâu bọ trở về, cô đang may quần của mình, chắc tầm trưa là may xong. Hôm qua cô làm hơi chậm vì dù sao cũng chưa quen dùng kim khâu tay. Nếu có máy may của kiếp trước thì hôm nay đã thuận lợi hơn nhiều rồi.
Cô cảm thấy cuối cùng Chu Bồi Cơ không còn nhìn chằm chằm mình nữa, cô không khỏi thở dài, nếu còn tiếp tục nhìn nữa thì cô phải thu phí tham quan thôi.
Sau khi tan ca, ông Chu dẫn theo ba đứa con trai đến giúp làm gạch mộc, Chu Thành Nghĩa dẫn theo con trai Chu Minh Duy, Chu Minh Thanh của nhà Chu Thành Chí cũng chạy đến giúp.
Có người giúp thì chẳng mấy chốc đã có thể làm một loạt đá mộc, phơi một buổi chiều là có thể dựng đứng để phơi tiếp, đợi khô rồi thì chất sang một bên để sau này dùng.
Nhìn thấy Chu Minh Dũ mua được ngói bò, mọi người rất kinh ngạc.
Chu Minh Duy ngạc nhiên nói: “Minh Dũ! Sao em mua được gạch ngói thế?” Với anh ta thì đó là điều không thể tưởng tượng nổi: “Em tìm Trương Căn Phát duyệt biên lai à?”
Chu Minh Dũ nói: “Anh hai! Trương Căn Phát thì có thể duyệt được biên lai gì? Lò nung đó lại không phải của Chu Gia Trang chúng ta.” Cái ông già Trương Căn Phát này khoác lác là có thể viết ngân phiếu khống, nói ông ta làm được cái này làm được cái kia, toàn lừa gạt người.
Dù sao Chu Minh Duy cũng không nghĩ ra Chu Minh Dũ làm cách nào có thể mua được, theo như anh ta thấy thì đây là chuyện rất khó, phải tìm người duyệt biên lai, còn phải kéo xe đi một đêm, đường xa như thế, nhỡ lạc đường thì phải làm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận