Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 314: Trong lòng có ý đồ xấu xa (1)

Chương 314: Trong lòng có ý đồ xấu xa (1)
Ba ngày sau, văn kiện được truyền xuống, công xã Hồng Kỳ và đại đội Tiên Phong mớ xưởng làm giấy vệ sinh được phê duyệt như sau: Đã được xét duyệt, cho phép mở xưởng.
Trương Căn Phát đã lấy được giấy phép từ trong tay chủ nhiệm hợp tác xã, ông ta gần như là chạy lon ton về thôn, vừa đúng lúc buổi trưa.
Hiện tại nhà Chu Thành Chí là một điểm nhà ăn công cộng, Hà Quế Lan dẫn theo ba phụ nữ đi lấy cơm cho các xã viên, các gia đình cử một người bưng chậu sành cầm cái mẹt đến lấy cơm nước.
Tất nhiên là các món ăn vẫn như nhau, luộc rau, cuối cùng đổ một muỗng dầu nhỏ lên trên, thức ăn chính là mì xà bần và bánh ngô hấp, ngoài ra các gia đình sẽ tự chuẩn bị hành tây và dưa muối.
Trương Căn Phát liếc nhìn, không ngon bằng đội ba đội bốn.
Ông ta kéo một người phụ nữ đang lấy cơm nước, hỏi: “Một bữa cơm định lượng một người bao nhiêu cân, có đủ ăn không?”
Ngô Mỹ Anh kêu lên một tiếng rồi vội tránh ra, cô ta nói to: “Tôi nói chứ ông động tay động chân làm gì?”
Trương Căn Phát: “... Cô đang làm gì thế, bí thư đang quan tâm cuộc sống của xã viên đấy.”
Ngô Mỹ Anh không vui, nói: “Còn một người mấy cân, nhà kho của chúng ta có mấy cân lương thực? Vẫn chưa thu hoạch lương thực vụ thu, bồ đựng lương thực ở nhà thấy cả đáy rồi. Tôi chỉ muốn ăn hai cân, bí thư đại đội trợ cấp sao?”
Trương Căn Phát: “Tôi nói tôi có lòng quan tâm các người, các người lại ăn nói ngang ngược như thế.”
Ngô Mỹ Anh cầm cái thau rồi bảo thằng bé bưng cái mẹt: “Mau về nhà thôi, lát nữa lạnh lắm đấy. Nếu mùa đông đến thì ăn thế nào đây, đợi mà ăn băng vụn thôi.”
Trương Căn Phát bị nghẹn sặc sụa, mẹ nó đúng là một đám lừa cứng đầu, muốn tốt cho các người mà lại không biết cảm kích, không xây nhà ăn thì được ăn thỏa thích sao? Có nhiều lương thực năng suất cao cho cô ăn sao?
“Tôi đây là phục vụ cho xã viên, người thành phố ăn lương thực cung ứng. Nếu có lương thực năng suất cao cũng phải chuyển đến thành phố, chúng ta chỉ có thể ăn lương thực bán lại cho nông thôn mà thôi. Lương thực bán lại cho nông thôn cũng phải đưa đến nhà ăn đại đội mà không dành cho xã viên, cho các người đi vào nhà ăn là để các người ăn lương thực bán lại cho nông thôn. Đúng là không biết tốt xấu.”
“Đại đội trưởng! Đem lương thực bán lại cho nông thôn thì sao?” Thiền Điệp Cầm cầm một chậu ngói lớn, nhìn ông ta cười tít mắt.
Cô ấy ăn mặc lòe loẹt, trong một đám người mặc màu xám thì rõ ràng rất chói mắt.
Trương Căn Phát lập tức nở nụ cười: “Hỏi đội trưởng các người đấy, đừng có ăn hết lương thực dư, không đến lượt ăn lương thực bán lại cho nông thôn đâu.”
Lúc này, Chu Thành Chí từ bên ngoài đi vào, liếc nhìn Trương Căn Phát: “Bí thư! Đây là gây chia rẽ sao? Ông cho chúng tôi một hạt lương thực từ lúc nào? Nếu chúng tôi cho đội ba mượn khoai lang khô thì lúc nào bí thư trả lại?”
Trương Căn Phát nhìn quanh rồi nói với ông: “Tôi bảo này đội trưởng Chu, ông thu hoạch lương thực chưa? Cái này phải chuẩn bị từ sớm, đến lúc đó nói không chừng hôm nào đó điều động đại đội chúng ta đi luyện thép đấy.”
Chu Thành Chí nói: “Chẳng phải có lương thực bán lại cho nông thôn sao? Vậy thì còn thu hoạch cái gì?” Cái thứ khốn nạn như ông, lấy lương thực bán lại cho nông thôn để lừa gạt đội viên.
Trương Căn Phát tức đến méo miệng rồi, cuối cùng ông ta vội lấy ra đơn xin phép, vỗ bốp bốp lên tay Chu Thành Chí: “Nhìn này.”
Chu Thành Chí cầm lên xem, ông cũng không biết chữ, chẳng qua là tên trong đội nhìn nhiều rồi nên biết vài tên, ông nhìn thấy tên của Trương Kim Hoán: “Thế này là thế nào?”
Trương Căn Phát đắc ý nói: “Xưởng trưởng à, để Kim Hoán đảm nhiệm, tôi bận không có thời gian, Kim Hoán có văn hóa và biết chữ, cũng dễ dẫn dắt mọi người làm một trận, giúp đỡ sản xuất công nông nghiệp.”
Chu Thành Chí không phản đối gì, chỉ cần Trương Căn Phát không gây rối thì xưởng này coi như xong, đến lúc đó có thể mượn danh nghĩa để ứng phó với luyện sắt thép.
Thực ra muốn mở xưởng không cần đặc biệt nhờ Trương Căn Phát đi xin, sở dĩ để ông ta gia nhập là để tránh ông ta gây phiền phức. Dù sao Trương Căn Phát sinh ra không phải để đối phó với đội hai, nếu đội hai làm nghề phụ gì thì chắc chắn ông ta sẽ nghĩ cách kiếm chuyện, chỉ có cách lôi kéo ông ta vào thì ông ta mới có thể dừng lại.
Lấy được giấy phép mở xưởng, đến chiều đi làm, Chu Thành Chí tìm gặp Chu Minh Dũ, xem bước tiếp theo làm thế nào.
Chu Minh Dũ cười nói: “Bác cả, tìm xưởng trưởng họp thôi, ra sức tâng bốc ông ta, tạo điều kiện cho ông ta để ông ta cảm thấy bản thân rất quan trọng. Sau đó, chúng ta muốn mua nồi hơi, cỏ lúa mì, những thứ này chúng ta có thể tự làm được, nhưng than đá phải thì phải nhờ ông ta liên lạc với hợp tác xã giúp chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận