Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 341: Bú sữa (3)

Chương 341: Bú sữa (3)
Trương Thúy Hoa nói: “Mới ngày đầu tiên không cần sốt ruột, để đứa bé bú nhiều thêm. Khi nấu ăn bảo ba nó nấu canh rau, bỏ nhiều dầu vào, có chất béo sẽ tiết ra sữa.”
Mạc Như gật đầu.
Trương Thúy Hoa bảo cô đừng lo lắng: “Cho dù không có sữa cũng không sợ, dưới quê đứa bé lớn hơn chút không có sữa bú sẽ ăn nước cơm đã có thể trưởng thành rồi.”
Khi không ăn được cơm, mẹ cũng không có sữa thì đứa bé chắc chắn sẽ không có gì ăn, ăn ít nước cơm cũng tốt, có người còn trực tiếp ăn mì cao lương cháo nếp dính, chẳng phải cũng đều lớn cả?
Vậy nên Trương Thúy Hoa căn bản không lo lắng về chuyện này, đứa bé không thể yếu ớt được.
Mạc Như nhìn bé con đang ngủ miệng chép chép: “Vừa rồi cho con bé bú, nhưng nó ngủ rất say, cũng không mở mắt.”
Trương Thúy Hoa nhìn: “Đứa bé vừa sinh ra thích ngủ là chuyện rất bình thường, không sao đâu, sau này đừng đổi trắng thay đen là được.”
Mạc Như thấy có chút phiền muộn, cô nghi ngờ đứa bé này nhất định sẽ đổi trắng thay đến, tối qua còn khóc lóc um sùm nhưng hiện tại lại ngủ ngon giống như thần tiên.
Cô lại thăm dò cho bé con bú sữa, cho cô bé bú nhưng vẫn không bú được bao nhiêu. Khuôn mặt nhỏ bé nhăn lại, chân tay nhỏ bé cựa quậy, cái đầu nhỏ bé nghiêng nghiêng, cái lưỡi nhỏ tiếp tục mút mút rồi ngủ thiếp đi.
Đây là không đói à.
Mạc Như rất bất lực.
Trương Thúy Hoa bảo cô đừng sốt ruột: “Đói thì nó sẽ bú mạnh thôi, không bú thì làm sao mà ra sữa.” Bà lại nói với Mạc Như: “Nằm chán rồi thì đi dạo quanh đầu giường, mấy ngày này đừng đi ra ngoài, gió quét dọn không phải là trò đùa.”
Mạc Như nhận lời.
Ăn cơm xong, Trương Thúy Hoa dặn dò vài câu rồi đi về nhà.
Mạc Như dạo mấy vòng trong phòng cảm thấy chán ngắt, một người đang yên đang lành từ sáng đến tối cứ rung rúc ở trong phòng, thật không ở nổi nữa, nhiều nhất ba ngày là mọc nấm muốn ra ngoài nhảy nhót.
Có máy tính hay sách cũng được, hiện tại ngẩn người trên giường, chỉ có thể trừng mắt, không biết làm gì.
Mặc dù những người vợ khác đều tranh thủ may vá vào lúc này, nhưng Chu Minh Dũ hoàn toàn không cho phép cô động vào, cô cũng sợ ngộ nhỡ ngồi rồi bệnh sau này mắt cũng không tốt nên cũng không gò ép.
Thật đúng là nhàm chán.
Cũng may có Chu Minh Dũ ở nhà trò chuyện cùng cô nhưng anh cũng không thể cứ ở đó không làm gì, lát nữa ra ngoài bận này bận kia, cô cơ bản cũng phải ở một mình.
Vốn dĩ cũng có thể chơi với con, nhưng nó thì hay rồi, đang tu tiên đấy, đừng có chơi quá tốt với Chu Công, bú sữa cũng gọi không dậy.
Quan trọng là không có sữa khiến cô thấy sốt ruột, nếu có sữa thì khi đứa bé khóc lóc có thể dùng sữa để dỗ, không có sữa thì đến lúc đó lấy gì để dỗ đây? Nếu ban đêm cô bé đói quá rồi khóc to oa oa thì phải làm sao?
Chu Minh Dũ thấy dưới sông có cá, anh lấy cái rây và cái giỏ đi vớt, nhưng cũng hoàn toàn vô dụng, nước sâu cá ít, cái rây và giỏ to quá nên hoàn toàn không vớt được.
Hai người nghĩ một đống cách cũng không có cách nào thực dụng, cuối cùng Mạc Như nói: “Cần phải có một cái giỏ đựng cá, loại thân to miệng nhỏ.”
Cô lấy ra cuốn tập và cây bút, vẽ phác hóa một cái giỏ cá cho Chu Minh Dũ.
Chỉ là vẽ phác họa mà vẽ cũng đẹp quá khiến Chu Minh Dũ cảm thấy có phải là cô nhân cơ hội này vẽ vài nét cho đã ghiền.
Chu Minh Dũ nhìn xem, anh không thể đan ra một cách tinh tế như thế.
Mạc Như cười nói: “Phía trước chắc chắn là thím biết.”
Chỉ cần có bản vẽ, với tay nghề của Liễu Tú Nga chắc chắn không có gì là không đan ra được. Mặc Dù Chu Thành Nhân và những người khác cũng biết đan nhưng vẫn thua kém Liễu Tú Nga một chút.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, bên ngoài vang lên giọng nói của Chu Bồi Cơ và Liễu Tú Nga.
Chu Minh Dũ mời hai người vào, cả hai chào hỏi rồi đi vào phòng.
Chu Bồi Cơ mang đến một thau ve sầu, tiến vào gian nhà chính đổ vào trong chậu sành: “Không có móng giò để ăn thì ăn thứ này đi, dù thế nào thì đây cũng là thịt.”
Hắn không đi vào phòng mà chỉ ngồi ở chiếc bàn vuông trong gian nhà chính trò chuyện với Chu Minh Dũ, bàn bạc chuyện xây gác lửng. Trên vách tường ở trong phòng đã giữ một vị trí đặt kệ từ lâu, chỉ cần đặt vào một tấm bảng phù hợp với yêu cầu là được. Bởi vì Mạc Như vừa sinh con nên bọn họ chưa đến làm việc, tránh người khác làm phiền cô và đứa bé nghỉ ngơi.
Mạc Như mời Liễu Tú Nga vào phòng trò chuyện, cô cũng không thể ra ngoài nên đang cảm thấy rất ngột ngạt.
Liễu Tú Nga khen một hồi đứa bé ngủ ngon trông dễ thương, rồi bà ta lấy ra một vòng tay nhỏ được đan bằng sợi dây đỏ, bên trên có xâu giỏ đào khắc ba hạt đào nhỏ, còn có xương gà của hai con gà trống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận