Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 837: Lại lập công (6)

Chương 837: Lại lập công (6)
Chương 837: Lại lập công (6)
Mạc Như liếc nhìn bọn họ, “Nhập đội như thế nào? Mọi người có tất cả bao nhiêu gà? Bây giờ có phải là không làm sao đẻ trứng được.”
Chu Minh Quý vẫn còn tốt, gà bọn họ tuy không so bì được với gà của trang trại gà nhưng so với đội hai trước đây thì cũng gần gần như vậy.
Ngoài ra hai đội còn lại thật sự có chút xấu hổ, gà gìa bọn họ hiện nay cũng không thể đẻ được nhiều trứng, đơn thuần là đến thơm lây.
Mạc Như thảo luận với bọn họ cách thức tham gia vào đội.
“Các vị đội trưởng, gà mái mà các vị đưa tới chúng tôi sẽ đánh giá thời gian, nếu là thuộc vào nội trong ba năm trở lại, hai ngày đưa cho các vị một quả trứng gà, nếu như ngoài ba năm ra thì ba ngày một quả. Số trứng này nếu như không đủ hoàn thành nhiệm vụ của hợp tác xã đưa ra thì mọi người có thể bỏ tiền ra, nhận gà con từ trại gà, cho chúng ăn theo quy định. Khi chúng bắt đầu đẻ trứng thì hai ngày đưa cho mọi người một quả trứng gà. Nhận đủ số lượng nuôi thì nhiệm vụ trứng gà của hợp tác xã có thể dễ dàng mà hoàn thành. Còn có thể gửi đến nhà ăn để cải thiện bữa ăn.”
Ba người đều nói hảo.
Nhìn thấy bọn họ đồng ý lời đề nghị của mình, Mạc Như cười nói: “Được sự tín nhiệm của các vị đội trưởng, tôi sau này sẽ dẫn dắt mọi người tới giúp các vị bắt sâu bọ.”
“Thật chứ?”
Chu Minh Quý vẫn ổn, hai đội trưởng khác thì kích động đến độ dựng cả tóc gáy lên.
Sâu bọ, côn trùng, đây là nỗi đau vĩnh viễn của những người nông dân!
Sâu bọ và khô hạn đều làm người ta ưu phiền, âu lo như nhau!
Nhất là năm nay vừa khô vừa hạn hán, nếu không cẩn thận thì lũ sâu bọ kia có thể ăn tươi nuốt sống hết toàn bộ hoa màu.
Bọn họ còn đỡ hơn một chút, ra ngoài mà xem xem, có một số mảnh đất đã bị sâu bọ cắn đến mức chỉ còn lại cọc, cành. Lá không có chiếc nào.
Nhưng mùa màng của đội hai sinh trưởng mạnh mẽ, tươi tốt, không những không có sâu bọ, thậm chí cũng không có sự khô héo, ai nhìn thấy cũng mừng rỡ, thích thú.
Có người lẩm ba lẩm bẩm liệu có phải thật sự tổ tiên đang phù hộ? Nhưng tại sao tổ tiên chỉ phù hộ cho họ mà không phải người khác chứ, có phải do tổ tiên cũng thiên vị?
Vìvậy, đội ba đội bốn xuất phát điểm từ tâm lý, loại chuyện không thể nhìn thấy được như thế này mà theo sát Chu Thành Chí làm việc rất siêng năng.
Trên thực tế thì mùa màng của ba đội kia cũng không đến nổi khô hạn mà chết, của họ tốt hơn nhiều so với một số làng khô cằn ở bên ngoài. Dù sao thì công xã đã nói rằng sự tiến bộ sẽ luôn đi trước, dẫn dắt sự lạc hậu.Chu Thành Chí bị cưỡng bức, bị ràng buộc bởi bọn họ, nên chỉ có thể kéo bọn họ cùng đi ăn cơm, đào kênh mương, làm ruộng, chống hạn hán.
Dù hai đội kia có chút lười biếng nhưng mỗi ngày cũng cử người đến miệng giếng sông Tây Hà mà kéo nước tưới tiêu cho vùng đất.
Mạc Như thấy bọn họ không giống như một số đại đội chỉ biết nằm trên giường đất mà thở dài, bộ dạng bỏ cuộc nên cũng nguyện ý, sẵn sàng giúp đỡ bọn họ. Buổi tối đến sẽ đi giúp họ tưới nước cho mặt đất.
Vì vậy, mùa màng của bốn đội sản xuất tiên phong tổng thể mà nói nhìn chung đều rất tốt.
Nếu Mạc Như còn giúp họ bắt sâu bọ nữa thì tưởng chừng như sẽ đẹp lắm,đẹp đến độ ngất ngây.
“Tôi giúp mọi người bắt sâu bọ, đổi lại mọi người phải thống nhất nghe lệnh của đội trưởng đội chúng tôi.”
Mạc Như biết bọn họ theo sau làm việc với Chu Thừa Chí thì có người không vui cho lắm. Dù sao Chu Thành Chí không quen với bọn họ, đại khái như là ra lệnh cho động vật vậy, ai không làm thì đừng ăn!
Có không ít người phàn nàn nhưng tổng thể mà nói vẫn là người cảm kích, biết ơn nhiều hơn.
Suy cho cùng tuy rằng trước đây có thể lười biếng nhưng cảm giác đói bụng cũng không dễ chịu chút nào.
Bây giờ làm việc chăm chỉ để có cơm ăn, điều này tốt hơn bất cứ thứ gì.
Hơn nữa, trước đây có vài người là rất siêng năng, nhưng lại bị kẻ lười biếng kéo xuống, làm cho lười nhác, không muốn làm việc nuôi người khác. Thế là cũng dứt khoát mà lười theo. Bây giờ đi theo đội hai siêng năng làm việc thì tự nhiên cũng siêng năng, nhanh nhẹn trở lại.
“trung trung trung!” những người đội trưởng rất vui sướng mà bằng lòng.
Cứ như thế, bốn đội sản xuất tiên phong đã cùng nhau xây dựng trại gà mà không cần sự đồng ý của thư ký đại đội, trở thành một trại gà thực thụ hàng nghìn con.
Có sự phù hộ của không gian Mạc Như, những con gà mái này cũng đã thay đổi tính lười biếng của mình so với trước đây, và giờ đây chúng đều siêng năng, mỗi ngày đẻ một quả trứng gà.
Vương Ngọc Cần bị thu hút bởi cảnh tượng này. Khi những con gà mái từ đội bên ngoài đến lần đầu tiên, chúng đều chán nản, buồn bã ủ rũ và sợ hãi khi nhìn thấy người. Từ khi bắt đầu mỗi ngày đẻ một quả trứng, con nào con nấy hùng dũng hiên ngang, ngẩng đầu sải bước. Một con gà mái rất là khoe khoang, ra oai với một chú gà trống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận