Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1075: Tang lễ

Chương 1075: Tang lễ
Các xã viên trong thôn nhất trí yêu cầu những trẻ em không được giúp đỡ, cần được trông chừng sẽ nghịch ngợm và cần được trông chừng, các em nên ở lại trường và được giáo viên trông chừng.
Chu Thất Thất cười tít mắt: “Mẹ, Học Lỗi Phong của chúng con đâu? Thầy Ngụy bảo chúng con đến giúp các xã viên làm việc.” Nói xong, cô bé sang bên cạnh đứa trẻ lớn đang xách cái giỏ, lấy ra hai cái vòng hoa được đan bằng cành liễu và hoa dại, những bông hoa màu đỏ, cành liễu màu xanh, thực sự rất đẹp.
Cô bé nhón chân đội cho Mạc Như, Mạc Như ngồi xổm để cô bé đội lên, Chu Thất Thất lấy lại đội cho Tiểu Bát.
Tiểu Bát khẽ chau mày, dường như không vui, giơ tay muốn lấy xuống.
Chu Thất Thất lập tức ấn đầu cậu bé: “Không được tháo xuống, em xem mẹ cũng đội rồi kia, đẹp biết mấy.”
Tiểu Bát nhìn Mạc Như, sau đó ngoan ngoan đội tiếp không lấy xuống nữa.
Kha Lạp Nhi giống như là dâng vật quý: “Mẹ, chúng ta cắt rau dại cho thỏ với vịt ăn đi.”
Học Lỗi Phong?
Mạc Như mơ hồ một lúc rồi bình tĩnh lại, hóa ra đồng chí Lỗi Phong đã gặp nạn rồi.
Bọn trẻ chỉ cảm thấy Học Lỗi Phong thú vị, nhưng lại không ý thức được bởi vì người thanh niên lớn tuổi này đã không còn trên đời nữa.
Hình như là hy sinh vào năm ngoái, đầu năm nay bắt đầu quy mô Học Lỗi Phong.
Ngụy Kim Sinh dẫn bọn trẻ đến: “Đồng chí Mạc Như, chúng tôi đến giúp mọi người trồng cây ăn quả, Học Lỗi Phong.”
Chu Thành Chí chê bọn trẻ ở đây làm loạn, làm lộn xộn, rất dễ làm hỏng chồi non của giống cây ăn quả.
Ông nói to: “Thầy Ngụy, mọi người đã đào xong rau dại thì về học đi, chăm chỉ học tập cũng là học tấm gương Lỗi Phong.”
Khó khăn lắm mới mời được giáo viên đến trông trẻ, sao có thể để bọn chúng làm hại hoa màu được?
Mạc Như thấy cũng trưa rồi, cười nói: “Các bạn học cũng vất vẻ rồi, mời mọi người ăn đậu ngào đường.”
“Ôi, đậu ngào đường kia, cháu muốn cháu muốn.”
Bọn trẻ bắt đầu kích động, ồ ạt nói muốn ăn.
Đậu ngào đường thực ra chính là đánh tan đường, sau đó cho đậu phộng lăn xào khô, cho mỗi một hạt đậu phộng đều dính nước đường là được.
Sau khi nguội, đậu phộng được bọc trong lớp đường trắng, ngọt lịm.
Càng ngọt thì bọn trẻ càng thích.
Mạc Như đi nói với Chu Minh Dũ một tiếng.
Chu Bồi Cơ dặn dò Chu Thất Thất: “Con gái, đừng có ăn một mình chứ, để dành cho ba nuôi với.”
Hiện tại, Chu Thất Thất hiểu chuyện nhiều rồi, chế giễu hắn: “Ngay cả vợ cũng không có mà đòi làm ba nuôi, lêu lêu.”
Chu Thành Liêm cười: “Tao nói là hôm nay chúng ta đến lò gạch đi, mày cứ đòi đến trồng cây, chẳng phải là bị chế giễu rồi sao.”
Chu Bồi Cơ nhìn anh ta: “Anh chế giễu tôi sao? Anh lớn hay là tôi lớn?” Hứ...
Chu Thành Liêm không nói gì nữa, vùi đầu hì hục đào hố.
Mạc Như quay về làm đồ ăn vặt cho bọn trẻ.
Có người đến tìm Ngụy Kim Sinh: “Thầy Ngụy, kế toán Chu muốn nhờ thầy đến giúp đỡ.”
Ngụy Kim Sinh là thầy giáo kiêm chức trông trẻ ở đại đội Tiên Phong, đồng thời cũng là kế toán trợ lý, nếu có sổ sách gấp cần phải kiểm kê thì Chu Minh Duyệt cũng sẽ nhờ anh ta giúp đỡ và trả thù lao sau khi xong xuôi hết mọi việc.
Sau Tết, Chu Minh Dũ cùng Chu Thành Chí đề nghị kế toán kiểm tra lại sổ sách, xem có khoản tiền mờ ám trong sổ sách hay sổ sách không rõ ràng không, mỗi một khoản đều phải kiểm tra rõ ràng.
“Đừng đợi đến khi người ta đến điều tra rồi không nói rõ ràng.”
Cho dù là gian lận cũng phải làm trước sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chu Thành Chí không hiểu việc làm sổ sách, nhưng chiến sĩ thi đua cũng có giao tình với người trong huyện, Chu Minh Dũ nói như thế, Chu Thành Chí cho rằng chắc chắc có đạo lý của anh.
Vậy nên Chu Minh Duyệt và một số kế toán năm này vẫn chưa ra đồng, chỉ lo bận rộn sổ sách trong nhà đội.
Nhưng điểm công tác của các xã viên mỗi ngày phải thanh toán một lần, nên bọn họ bận không hết việc, phải tìm người giúp đỡ.
Liễu Tú Nga, Trần Tú Phương lát nữa thời gian nhàn rỗi trong lúc kết toán sổ sách đều được mời đi giúp đỡ, thầy giáo Ngụy Kim Sinh cũng không thể thiếu được. Lúc lên lớp không có cách nào, nếu lang thang khắp nơi Học Lỗi Phong thì tốt hơn hết là đi giúp đỡ tính sổ sách.
Còn về bọn trẻ thì đã có Chu Thất Thất rồi, kể đại một câu chuyện nào đó cũng có thể dụ dỗ chúng.
Ngụy Kim Sinh đến chào hỏi Mạc Như: “Đồng chí Mạc Như, tôi phải giúp đỡ kế toán, có thể làm phiên cô đưa bọn trẻ về nhà được không?”
Mạc Như gật đầu: “Thầy Ngụy làm việc của mình đi.”
Ngụy Kim Sinh hài lòng rời đi, mặc dù anh ta và Khám Yến Nhi cũng có chút chuyện, nhưng anh ta không nghĩ là mình sai, tất nhiên là anh ta biết không hợp thời. Vậy nên có nhiều người ở đại đội Tiên Phong ghét anh ta, nhất là những thanh niên rất có thành kiến với anh ta, gặp mặt là mỉa mai anh ta. Nhưng hai chiến sĩ thi đua thì lại rất nhã nhặn, chưa bao giờ cố ý gây khó dễ để làm khó anh ta, thậm chì còn rất thân thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận