Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 838: Lại lập công (7)

Chương 838: Lại lập công (7)
Chương 838: Lại lập công (7)
Nếu có thể gáy, bọn chúng càng hăng hái, phấn chấn hơn nữa.
Vì vậy, dù gà con chưa bắt đầu đẻ trứng nhưng những con gà mái già cỗi đã lớn mạnh và chăm chỉ thì không phải chuyện đùa.
...
Tháng đó, Chu Minh Dũ và Mạc Như đưa người đến hợp tác xã để giao lô trứng đầu tiên từ trang trại gà của đại đội tiên phong.
Tất cả là một nghìn quả.
Toàn bộ hợp tác xã bùng nổ!
Chủ nhiệm Hạ, Trần Cương và những người khác đang lo lắng rằng bên trên ngày càng ít sản phẩm công nghiệp có thể được phân bổ về, sản phẩm nông nghiệp từ nông thôn có thể thu hoạch được cũng càng ngày càng ít.
Đặc biệt là trứng gà, gà sống, lợn sống, những thứ này càng ngày càng ít, rất nhiều đội sản xuất cả mùa hè đều gửi đến không được bao nhiêu.
Ban đầu còn nghi ngờ có phải bọn họ tự tích trữ hoặc đem ra chợ đen mà bán lại. Hợp tác xã đã cử cán bộ quản lý chợ, tăng cường quản lý chợ đen, nhưng kết quả cũng không phát hiện được bao nhiêu.
Lại đi vào làng tuần tra, thấy nhiều làng ngày càng ít gà, tự nhiên cũng sẽ ít trứng hơn.
Đặc biệt, một số người dân trong làng không đủ ăn, ai có thể nuôi gà, nuôi lợn được chứ, thật không có tâm tư đó.
Nếu nông sản không thu được, không hoàn thành nhiệm vụ thì hợp tác xã của mình sẽ bị gắn mác lạc hậu, bị nêu tên, bị chỉ trích, phê bình, cuối cùng chính là có thể không cần thiết phải tồn tại! Bọn họ sẽ bị đào thải, loại bỏ!
Hai người đang lo lắng, phát sầu đến mức tóc có thể trụi đến hói đầu.
Vì vậy chủ nhiệm Hạ và Trần Cương đang thảo luận về cách thúc đẩy và khuyến khích các xã viên chăn nuôi thêm gà và lợn, đồng thời đưa ra những lợi ích, phúc lợi mới. Chỉ cần bán gà lợn và trứng cho hợp tác xã thì họ sẽ được cấp thức ăn chăn nuôi, trợ cấp theo tỷ lệ.
Lần này không chỉ là đưa phiếu thức ăn chăn nuôi nữa mà là trực tiếp đưa luôn thức ăn chăn nuôi gia súc gia cầm.
Phiếu cung cấp thức ăn chăn nuôi thêm thức ăn chăn nuôi nữa thì phần thưởng nhân đôi.
Nói đến thức ăn chăn nuôi, đương nhiên không phải loại thức ăn chuyên dùng cho gia súc thời hậu thế trước đây. Thực tế đó chỉ là thức ăn thừa từ quá trình chế biến ngũ cốc, chẳng hạn như ngũ cốc thu mua công cộng và ngũ cốc dư thừa do các thành viên giao nộp, cám lúa mì, bánh đậu, bã rượu và các loại ngũ cốc khác còn sót lại sau khi chế biến mà thôi.
Người dân trong thành thị và quân đội ăn thức ăn cung cấp, tự nhiên họ sẽ không ăn những thứ phế liệu như này. Trước đây đều là bán ngược trở lại cho nông thôn, bán cho nông dân để họ nuôi gia súc của họ.
Bây giờ lại được cho không, đương nhiên là chuyện tốt rồi.
Ngay khi nghe tin đại đội tiên phong gửi một nghìn quả trứng, chủ nhiệm Hạ và Trần Cương đã cùng nhau ra nghênh đón.
Đối mặt với hai chiến sĩ thi đua Mạc Như và Chu Minh Dũ, bọn họ tự nhiên cũng không có gì lợi dụng cả.
Bây giờ hai người họ tưởng chừng như là những vị cứu tinh của bọn họ.
“Tôi thay mặt toàn thể nhân viên của hợp tác xã, xin cảm ơn!” Chủ nhiệm Hạ nói rất chân thành.
Chu Minh Dũ cười đáp: “Hạ chủ nhiệm, trưởng xã Trần, Đội chúng tôi cũng là bắt đầu xây dựng điều hành trang trại gà, ngày càng có nhiều trứng, sau này cứ mười ngày chúng tôi là gửi đến một lô.”
Trần Cương vừa định đồng ý, Hạ chủ nhiệm cười nói: “Minh Dũ à, mọi người cả ngày làm việc đã bận rộn như vậy, còn phải để các cậu đi giao trứng, điều này thật không thích hợp. Sau này hợp tác xã chúng tôi sẽ cử người đi thu thập, ba đến năm ngày sẽ đi một lần, cậu thấy có được không? Dù sao còn có giấy vệ sinh cũng phải thu gom hàng, nếu gom chung thì không cần các cậu tự mình đi gửi cho hợp tác xã nữa, tiết kiệm sức lao động biết bao.”
Mạc Như: “... Chủ nhiệm Hạ, đi nhiều lần, thường xuyên quá, chúng tôi không có nhiều trứng như vậy.”
Trứng đương nhiên là có nhưng không thể đưa hết cho các vị chứ.
Chủ nhiệm Hạ chính là đề phòng chuyện này, vì sợ rằng nếu có trứng gà trong trang trại gà, giao nộp một nửa giấu một nửa đem bán trên chợ đen của thành phố.
Bây giờ một quả trứng ở chợ đen của thành phố được bán với giá mười lăm hoặc thậm chí hai mươi hào rồi!
Nếu hợp tác xã về nông thôn chăm chỉ thu gom hơn thì chắc chắn họ sẽ thu được gần hết.
Quan trọng hơn, phải tiện thể ghé qua trại gà để xem họ nuôi bao nhiêu con gà và nhặt được bao nhiêu trứng mỗi ngày, từ đó sẽ nắm được con số cụ thể.
“Không phải sợ, chúng tôi ngày nào thu nhận được thì có thể gửi trứng lên huyện lỵ luôn, như thế cho tươi.” Chủ nhiệm Hạ cười ha ha nói.
Bọn họ sẵn sàng đi qua đi lại nhiều lần, Mạc Như và Chu Minh Dũ đương nhiên cũng không phản đối. Hai bọn mà đã thiết kế sự tình chặt chẽ, đâu ra đấy thì ngừoi khác cho dù có nhìn chằm chằm hay giám sát họ cũng không tìm ra sơ hở, càng huống hồ bọn họ ba đến năm ngày mới đi một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận