Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 129: Đêm dịu dàng (2)

Chương 129: Đêm dịu dàng (2)
Đương nhiên, ông ta hoàn toàn không có ý kiến khi cho xây dựng công nghiệp, thương nghiệp, trường học ở nông thôn. Vậy cũng tốt, điều đó chứng tỏ ông ta còn có nhiều việc để làm.
Ông ta làm dáng vẻ khao khát kiến thức: “Xã trưởng Tống! Anh hãy nói rõ cho tôi biết để lúc về tôi dễ tuyên truyền.”
Xã trưởng Tống liếc nhìn ông ta, dù sao ông ấy cũng phải tập luyện bản thảo cho cuộc họp nên luyện tập với ông ta: “Chủ nghĩa cộng sản công xã này to lớn hơn xã cao cấp , không chỉ có bốn đội sản xuất, có thể còn cần có hàng ngàn hàng vạn đội sản xuất.”
“Ồ!” Đôi mắt Trương Căn Phát sáng rực với vẻ mặt khao khát và mong chờ. Nếu ông ta là đại đội trưởng của Chủ nghĩa cộng sản công xã kia thì tốt biết mấy.
“Chủ nghĩa cộng sản đúng như tên gọi của nó chính là phảicùng nhau sản xuất, không được sở hữu riêng , phải phản đối tư nhân hóa, tất cả phải lấy làm của chung . Sản xuất, ăn cơm, học tập, nghỉ ngơi đều phải thuộc về quyền sở hữu chung của mọi người ”
Trương Căn Phát không hiểu được vấn đề cao thâm như thế này, làm thế nào để tất cả trở thành quyền sở hữu chung của mọi người?
Xã trưởng Tống giải thích: “Cùng làm việc, cùng ăn cơm, cùng học tập, cùng nghỉ ngơi, đơn giản như vậy cũng không hiểu sao?”
Trương Căn Phát lắc đầu: “Hiện tại đội sản xuất đều cùng làm việc, cùng tan ca và cùng họp hành rồi.”
Xã trưởng Tống mỉm cười, lắc đầu nói: “Vậy thì còn lâu mới đủ, cái gọi là Chủ nghĩa cộng sản chính là tất cả mọi người cùng nhau ăn cơm, tất cả mọi gia đình đều tổ chức ăn tập thể thì còn gọi gì là Chủ nghĩa cộng sản? Đương nhiên phải toàn đội thậm chí là toàn bộ công xã cùng nhau ăn cơm. Chỉ nói riêng về cùng nhau sản xuất, nhưng hiện giờ vẫn còn đất phân phối , tự mình làm thì có sức lực chứ làm cho tập thể lại không chịu làm hết mình, để chống lại loại tư hữu hóa này, phải giao nộp hết đất phân phối thì toàn bộ nhân viên mới có thể thật sự cùng nhau sản xuất.”
Trương Căn Phát không khỏi run cầm cập, toàn bộ đất phân phối đều phải sung công ư? Vậy chẳng phải muốn lấy mạng của một số người rồi hay sao? Bọn họ cũng phải liều mạng với chính mình rồi ư?
Tống Tử Kiệt nhìn thấy sắc mặt ông ta thay đổi, cười nói: “Sao thế? Nhiệm vụ công việc gian khổ, sợ rồi sao?”
Trương Căn Phát lắc đầu với bộ dạng như đầy tớ: “Xã trưởng đồng chí! Tôi không sợ! Chủ tịch Mao từng nói phải loại bỏ mọi khó khăn và không sợ hy sinh để giành lấy thắng lợi. Đất phân phối này vốn là chính phủ phân chia cho chúng tôi, giờ nộp lại cho chính phủ thì cũng không có vấn đề gì cả.”
Ban đầu, chống lại cường hào chia ruộng đất để những người nông dân được có ruộng đất. Đến những năm 1955 bắt đầu thu gom đất lại, những người chân đất chẳng phải cũng đã ngoan ngoãn hơn rồi hay sao?
Hiện tại cũng nên thu hồi đất phân phối rồi.
Trương Căn Phát cảm thấy toàn thân như có ngọn lửa cháy bừng, đây là sự tín nhiệm của Đảng và tổ chức đối với ông ta, ông ta nhất định phải thể hiện thật tốt.
Tống Tử Kiệt nói: “Không chỉ cùng nhau ăn cơm và làm việc, còn phải cùng nhau học tập. Cả thôn đều phải học lớp xóa nạn mù chữ, để phụ nữ và đàn ông đều được xóa nạn mù chữ. Các đại đội phải mở trường tiểu học để bọn trẻ được đến trường, cho dù là nam hay nữ đều phải đọc sách và biết chữ.”
Trương Căn Phát kích động nói: “Vẫn là ân tình của Đảng to lớn, nhưng hận là Trương Căn Phát tôi sinh ra quá sớm, khi tôi còn nhỏ chưa có chính sách tốt như thế này. Nếu tôi cũng đi học sớm thì chắc giờ cũng không đến nỗi không có văn hóa.”
Tống Tử Kiệt vỗ vai ông ta: “Trương Căn Phát đồng chí đừng sốt ruột, anh có thể tiếp tục học lớp xóa nạn mù chữ.”
Trương Căn Phát: Nếu có cô giáo xinh đẹp thì nhất định phải đi, ông ta cười hỏi: “Xã trưởng đồng chí! Nghề phụ là có ý gì?”
Tống Tử Kiệt mỉm cười, kính lễ với bức ảnh chủ tịch Mao treo ở trên tường, to giọng nói: “Các xã viên cùng nhau nuôi lợn, trồng rau, cùng làm nghề phụ và làm thủ công, không ai được làm việc đặc thù.”
Trương Căn Phát lại run cầm cập, kích động thì kích động nhưng ông ta không giống với Tống Tử Kiệt. Tống Tử Kiệt là cán bộ được thành phố cử đến, không phải đến từ nông thôn nên đương nhiên sẽ không thật sự hiểu được tình hình ở nông thôn.
Thu đất phân phối rồi thì người dân cùng nhau ăn cơm, cùng nuôi lợn, cùng làm mộc và cùng làm đậu hủ?
Ngay cả Trương Căn Phát cũng thấy kinh ngạc, cảm thấy kỳ lạ đến mức không nói nên lời.
Tuy nhiên ý nghĩ này chỉ thoáng qua mà thôi, mặc dù cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng ông ta cũng sẽ không nghi ngờ. Chỉ cần cấp trên căn dặn thì ông ta nhất định sẽ chấp hành, bởi vì đây là nguồn gốc sức mạnh của quyền lực và chức vụ của ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận