Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1163: Chịu kiểm duyệt (5)

Chương 1163: Chịu kiểm duyệt (5)
Vốn dĩ các học sinh ban ngày ra ngoài phá tự cựu, ban đêm quay về nghỉ ngơi, cho nên ban đêm cả hai cũng âm thầm ra ngoài hoạt động, chỉ để nhằm vào điểm yếu của các học sinh.
Không ngờ lúc này, vẫn còn học sinh hoạt động ở bên ngoài.
Chu Minh Dũ kéo cô lặng lẽ trốn vào trong góc tối, nhìn thấy cửa của một hộ gia đình mở toang, sáu bảy học sinh cầm đèn pin, xách đèn lồng, cầm đuốc, từ chái nhà của hộ gia đình khác ném ra rất nhiều sách vở và thư họa, sau đó lại cầm một vài vật dụng gỗ lim, bàn ghế, tráp, bình phong, vách hoa…
đang từ trong đình ném đèn pin, đèn lồng, đuốc. thư pháp và tranh vẽ, và sau này là một số đồ nội thất bằng gỗ gụ, bàn ghế, hộp, bình phong treo, vách ngăn hoa v.v.
“Hừm, các người nghĩ trốn trong hầm có thể trốn thoát sao? Nói cho các người biết, hồng x binh chúng tôi có đôi mắt sắc bén, bọn chủ nghĩa ​​tư bản phong kiến yêu ma quỷ quái, ai cũng đừng mong trốn thoát.”
“Đốt đi.” “Đốt hết đi.”
Chủ nhà là một gia đình năm người, ba mẹ dắt theo ba đứa trẻ, người lớn tức giận nhưng không dám nói, trẻ con thì khóc nức nở.
Bọn họ đã quen với việc đó, bên ngoài là như vậy, nếu ai chống cự không đầu hàng thì sẽ đánh và tiêu diệt.
Thủ đoạn của các học sinh không phân nặng nhẹ, trong mắt bọn họ, đây đều là yêu ma quỷ quái, nên bị đánh chết, cho nên cũng không phải không có ai bị đánh chết, hơn nữa đánh chết cũng là chết oan uổng.
Mấy thứ này chẳng là gì cả, đốt thì đốt, chỉ cần giữ được mạng là tốt rồi.
Các học sinh cầm đuốc định đốt lửa thì có một đứa bé nhìn thấy con búp bê hồ lô và búp bê vải mình yêu thích nhất, không kìm lòng được chạy đến: “Bé bảy của chị.”
Sau khi câu chuyện về con búp bê hồ lô được phát trên đài, một số công xưởng đã làm một đợt búp bê như thế và bán ở thành phố, Mạc Như cũng mua vài bộ để gửi về quê cho các em nhỏ.
“Kỳ mau quay lại đây.” Ba mẹ của cô bé hoảng hốt vội chạy đến giữ cô bé.
Nhưng cô bé đã ngã xuống bậc thềm và chộp lấy con búp bê vải của mình.
Cậu học sinh đốt lửa nóng nảy đá vào người cô bé: “Cút đi, tên yêu ma quỷ quái này.” Thậm chí, cậu ta còn cố tình lướt ngọn lửa về phía cô bé để đốt cháy cô bé và mấy thứ tứ cựu đầu độc tâm linh con người.
Ba mẹ của đứa trẻ kêu la thảm thiết và chạy đến để bảo vệ con mình, nhưng bị một số học sinh khác đẩy ngã xuống đất, họ nhìn thấy mái tóc của đứa trẻ đang bùng cháy.
Mạc Như ở bên ngoài tức giận đến phát run, tâm trạng không ổn định, nước giếng trong không gian lặng lẽ tràn ra ngoài.
“Ào ào” Đột nhiên một trận mưa lớn trút xuống những học sinh đó, làm tắt hết tất cả đèn đuốc và đèn lồng của họ.
“Có chuyện gì thế, có chuyện gì thế, sao bỗng nhiên trời lại mưa.”
Hai học sinh đứng trong sân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, trên trời trăng treo lơ lửng, những chấm nhỏ li ti, không có đám mây dày đặc che khuất mặt trời.
Nhưng tại sao trời lại đổ mưa trên đầu họ?
Mạc Như vừa tức giận vừa xúc động nên đã phát huy siêu dài trút một trận mưa to, những đứa trẻ đó khiến cô nhớ đến những đứa con của mình, ông trời biết cô nhớ con đến nhường nào, nhưng cô lại bị bó buộc ở nơi đây.
Sự chán nản trước đây, sự tức giận hiện tại và cảm xúc không thể làm gì hơn ập đến khiến cơn giận của cô ngày càng mạnh mẽ nên cô cứ “mưa” không ngừng.
Lúc đầu cô không thể kiểm soát tốt nên chỉ có thể ào ào, sau đó dần dần tìm được cảm giác, quả nhiên đã giống như trời mưa, phạm vi cũng ngày càng lớn hơn.
Cuối cùng, toàn bộ chỗ ngồi đều bị tưới nước, còn có xu hướng lan ra bên ngoài, chẳng mấy chốc ngay cả đường phố cũng bắt đầu mưa.
Mấy học sinh kia bị mưa to làm cho ướt sung lảo đảo, cả nhà năm người thận trọng trốn dưới mái hiên, kinh ngạc nhìn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô bé tên là út Kỳ, vội ôm chặt búp bê hồ lô của mình.
Khi mưa ngớt, những học sinh kia sợ hãi bỏ chạy, cũng không màng đến bất cứ điều gì khác.
Mạc Như trong bóng tối cũng kiệt sức, bởi vì sử dụng ý thức quá tải, ngay sau đó cô ngã vào trong vòng tay Chu Minh Dũ.
Chu Minh Dũ ôm cô vào lòng, vừa đau lòng vừa xót xa ôm lấy cô, tranh thủ về hà khách trong đêm.
Mạc Như bắt đầu phát sốt vào ban đêm, tình trạng cũng giống như Tiểu Bát lần trước, nhiệt độ rất cao, ban đầu Chu Minh Dũ còn định giúp cô hạ nhiệt và cho uống thuốc giảm sốt, sau đó anh biết chỉ có thể đợi chờ, cho dù có sốt cao cũng không có vấn đề gì to tát.
Chỉ là thời gian chờ đợi đối với anh có chút dày vò.
Mấy ngày nay anh đã đi chào hỏi Mạc Ưng Tập và các học sinh khác, buổi tối anh và Mạc Như có việc bận có thể không về được, nên cũng không biết bọn họ đang làm gì và ở đâu. Đến tối anh ôm Mạc Như về, Mạc Ưng Tập đã ngủ từ sớm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận