Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1140: Sức mạnh hăng hái (2)

Chương 1140: Sức mạnh hăng hái (2)
Mua thêm một ít quà đến nhà quản đốc Lý ,thấy gần hơn 4 giờ rồi, bọn họ bèn quay về nhà máy.
Hầu hết đồ đạc đều để ở không gian, chỉ xách theo quà mang cho quản đốc Lý trên tay thôi, lúc 5 giờ về đến ký túc xá.
Trương Khánh Chúc vẫn không ở đây, hai người đi tìm người hỏi thử, ai cũng nói là Trương Khánh Chúc sáng nay ra khỏi nhà vẫn chưa về.
“Có thể là vài ngày nữa phải về nhà rồi, đi dạo mua đồ rồi nhỉ.
Bọn họ đều biết Chu Minh Dũ đã mua máy nông nghiệp, ngày mai mua vé xe, chắc là ngày mai hoặc ngày mốt thì sẽ rời khỏi, Trương Khánh Chúc đến cùng anh ấy chắc chắn thì cũng phải đi cùng.
Nhưng cũng có người biết chắc chắn là Trương Khánh Chúc đi tìm cách để hoạt động rồi, ở nhà máy cơ khí hơn một tháng, ở vui quá thì không nỡ quay về.
Gần 5 giờ rưỡi cũng không chờ được Trương Khánh Chúc, hai người chỉ đành đến nhà quản đốc Lý trước.
Bọn họ xách không ít quà qua, vừa vào cửa thì rất nhiều người la lên, “Tôi nói hai vợ chồng nhỏ đi đâu rồi, sao bây giờ mới đến?”
Mạc Như cũng không cần nói gì, chỉ cần mỉm cười là được, Chu Minh Dũ chịu trách nhiệm chào hỏi.
Liếc mắt nhìn cái, anh ấy ngây người ra, Trương Khánh Chúc thật ra cũng ở đây, đang ngồi nói chuyện với một chủ nhiệm của phân xưởng.
Nhìn thấy anh ấy và Mạc Như bước vào, Trương Khánh Chúc ngay lập tức nhiệt tình chào hỏi với anh ấy, “Minh Dũ, Mạc Như sao bây giờ hai em mới đến.”
Chu Minh Dũ cười cười, “Chúng em chờ anh Trương ở bên ký túc xá, thì ra anh đến trước rồi.”
Trương Khánh Chúc thì không tin, sao anh ta có thể nói chủ động đưa mình đến nhà quản đốc Lý ăn cơm chứ, quản đốc Lý đâu có mời mình.
Vẫn lạc chủ nhiệm Hà mà anh ta nhờ đó.
Lúc này một chủ nhiệm phân xưởng khác chuẩn bị bắt cờ tướng với quản đốc Lý, đây là sở thích rảnh rỗi của quản đốc Lý, chỉ cần có người cùng chơi cờ, cả ngày không nhúc nhích cũng không cảm giác gì.
Trước đó Chu Minh Dũ không ít lần chơi cờ cùng với quản đốc Lý, nhưng mà bây giờ anh ấy không muốn thể hiện bản thân, bèn đi phụ giúp ở nhà bếp cùng với Mạc Như.
Vợ và con gái của quản đốc Lý đang bận rộn, kêu bạn họ ra ngoài nói chuyện đi.
Mạc Như cười nói: “Dì ạ, chúng cháu cũng không hiểu mọi người đang nói gì, thôi thì đến nấu ăn cháu hiểu hơn.”
Vợ của quản đốc Lý rất thích Mạc Như, đến sáu bảy người chỉ có Mạc Như mang đến không ít đồ ăn, có hột vịt muối, trứng gà, thậm chí còn có đồ ăn chín, gỏi v.v…, gom lại cũng được vài món ăn.
Mấy lần Trương Khánh Chúc muốn nói chuyện với quản đốc Lý, nhưng mà đều không nói chuyện được, tuy rằng chủ nhiệm Hà đưa anh ta tới cũng từng bắt chuyện vài lần, nhưng mà cũng không thành công lần nào.
Đông người như vậy, hoàn toàn không thích hợp nói chuyện riêng, đặc biệt là việc muốn nhờ người làm việc, chỉ là đi qua đi lại cho quen mặt mà thôi.
Ăn hết bữa cơm, mọi người đều lần lượt cảm ơn chào tạm biệt.
Chu Minh Dũ và Mạc Như tạm biệt với nhà họ Lý, rời khỏi sân người thân, bọn họ đến sở tiếp đãi.
Trương Khánh Chúc biết là hôm nay không có cơ hội nói rồi, chỉ có thể đợi sau này đến thăm riêng, dù gì cũng từng đến nhà rồi, đến nữa thì dễ dàng hơn nhiều.
“Minh Dũ à, chờ anh với.” Trương Khánh Chúc đuổi theo bọn họ chạy qua.
Chu Minh Dũ cười nói “Anh Trương à, ngày mai em và Mạc Như về nhà, anh có kế hoạch gì?”
Trương Khánh Chúc thở dài, “Có thể có kế hoạch gì chứ, người ta cũng không hoan nghênh, em phải về, thì chắc chắn anh cũng phải cút xéo.”
Nghe anh ta nói hơi quá đáng, Chu Minh Dũ cười nói: “Chúng ta đến học tập mà, thời gian học tập đủ rồi thì quay về cũng bình thường.”
Trương Khánh Chúc nghe giọng điệu nhẹ nhàng của anh ấy, không nhịn được nói: “Minh Dũ à, quản đốc Lý có phải mời em ở lại xưởng không? Em có đồng ý không?”
Chu Minh Dũ cũng không giấu anh ta, chỉ là đổi cách nói khác, “Quản đốc Lý có mời em lúc rảnh rỗi nông nghiệp thì đến chơi, không có kêu em ở lại trong xưởng, anh Trương nghe ai nói bậy đó. Sau này đại đội chúng em có cần, thì chắc chắn chúng em vẫn phải đến nhà máy cơ khí để mua, còn phải nhờ anh Trương giúp đỡ nhiều.”
Trần Khánh Chúc cười đau khổ, “Anh có thể giúp đỡ gì chứ, còn phải nhờ em giúp đỡ anh nhiều hơn.”
Chu Minh Dũ biết anh ta đang nói chuyện gì, nhưng mà mình không có khả năng giúp anh ta ở lại nhà máy cơ khí.
Nếu Trường Khánh Chúc có khả năng đó, quản đốc Lý chắc chắn sẽ tự giữ lại, nếu quản đốc Lý đã không giữ lại, thì chắc chắn là trình độ không đủ.
Hơn nữa nhân viên của các đơn vị đều có giới hạn, nếu ông ấy muốn kỹ thuật viên đảng ủy huyện nhảy đến nhà máy cơ khí của tỉnh, thì điều này bản thân đã không hợp quy tắc lắm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận