Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 414: Mất mặt(3)

Chương 414: Mất mặt(3)
Chương 414: Mất mặt(3)
Mạc Như nhanh chóng di chuyển vào bên trong giường đất để tránh những hành động điên cuồng của Vương Liên Hoa.
Trương Thúy Hoa cũng sững sờ giây lát, tức giận: “Vương Liên Hoa xuống đây, làm gì thế?”
Nhưng Vương Liên Hoa không chịu, cô ta chùi nước mắt: “Thím hai! Thím nhìn xem Thiết Muội, gầy trơ xương rồi, thậm chí còn không to bằng một con mèo nhỏ.”
Con gái mình thì gầy trơ xương, nhìn Chu Thất Thất mũm mĩm như thịt trứng, chịu đói một tháng cũng không đói chết.
Cô ta tội nghiệp cho con gái bé bỏng của mình, chưa được ăn no một bữa nào. Người ta có nhiều như thế ăn không hết cũng làm nhục không cho mình ăn, đúng là đồ trời đánh mà.
Cô ta vừa đau lòng vừa oán hận, cô ta giận dỗi vứt đứa bé lên giường đất, mở cái chăn cũ nhàu có mùi xộc lên tận mũi, để lộ ra bên trong là một bé gái vừa đen vừa khô nẻ.
Tất nhiên là Mạc Như biết Thiết Muội đáng thương đến mức nào, nhưng bảo cô cho bú sữa thì cô không còn dũng khí đó nữa, trong lòng cô có chút ám ảnh. Cô suy nghĩ lát nữa cho con gái bú xong, nếu còn sữa thì vắt ra cho Thiết Muội bú là được rồi.
Đúng lúc chiếc bình tráng men trong không gian vẫn còn một ít cũng đủ cho Thiết Muội được ăn no.
Nhưng đôi mắt của Vương Liên Hoa cứ nhìn chằm chằm vào ngực cô khiến cô thấy không thoải mái, hơn nữa vắt sữa cũng không mấy lịch sự.
Cô nói: “Mẹ! Chiều nay con với chị dâu ngồi lát, con cho bú sữa xong rồi sẽ xuống.”
Người ta hay nói không có đứa bé nào xấu cả, dù sao cũng chỉ là đứa bé mới hơn hai mươi ngày, là thời điểm trông dễ thương, nhưng đứa bé này… Trương Thúy Hoa còn cho rằng con của mình xấu, huống chi là của người khác, vừa dơ vừa hôi, trên người thì dính đầy phân.
Nhưng đừng động chạm đến Đại tiên của tôi.
Trương Thúy Hoa chịu đựng cơn buồn nôn, bà lập tức đắp chăn bông nhàu cũ lên người Thiết Muội, bà cũng không chê bẩn mà trực tiếp ẵm lên: “Đi thôi, để bà đưa con về nhà.”
Trương Thúy Hoa ẵm đứa bé đang gào khóc đi ra ngoài.
Vương Liên Hoa thấy vậy vội đuổi theo, trước khi ra khỏi cửa còn quay lại oán giận liếc nhìn Mạc Như: “Sỏa Ni! Không ngờ cô là người như thế, cô nói xem cô cũng làm mẹ rồi, cũng không tích chút đức cho đứa bé.”
Mẹ nó.
Mạc Như tức giận rồi.
Xuất phát từ sự đồng cảm là một người mẹ, thấy Thiết Muội gầy trơ xương cô cũng không nhẫn tâm, cô đã nghĩ dùng tách trà vắt sữa cho Thiết Muội, nào ngờ lại nghe được câu nói này của Vương Liên Hoa.
Cô lạnh lùng hừm một tiếng: “Tôi không muốn tạo khẩu nghiệp, cô mau đi đi, sau này chúng ta coi như không quen biết nhau.”
Pháp bảo của Mạc Như không hợp thì tuyệt giao, tuyệt đối sẽ không ấm ức bản thân mình.
Thế giới rộng lớn mà cuộc đời ngắn ngủi lắm, bà đây không có thời gian để hầu hạ những người không hợp nhau.
Ai không thể sống thiếu ai?
Cho dù ở vùng quê thêm mắm dặm muối cũng có thể chèn ép người ta, dù là vậy Mạc Như cũng không sợ.
“Cô không cho Thiết Muội bú sữa, có phải là chê chúng tôi dơ bẩn?” Đừng có tưởng là cô ta không nhìn thấy, lúc Thiết Muội mới sinh, trên khuôn mặt của Mạc Như lộ ra biểu cảm chán ghét, cô ta tận mắt thấy hết.
“Đứa bé không có dơ, chúng tôi cũng không chê con bé bú sữa của cô không sạch sẽ, cô còn chê chúng tôi dơ bẩn.” Vương Liên Hoa nghĩ sao nói vậy, chẳng phải chỉ là một kẻ ngốc sao? Bú sữa của cô là coi trọng cô, ai mà biết kẻ ngốc có bị truyền nhiễm hay không?
Trương Thúy Hoa ở bên ngoài nghe thấy cũng không đợi cô ta nữa, bà trực tiếp ẵm đứa bé đến nhà Trần Phú Quý ở đầu phía đông nam.
Nhà của Trần Phú Quý ở đầu phía đông nam trong thôn, nhà họ Chu ở đầu phía đông bắc, hai nhà cách nhau rất gần, những lúc nhàn rỗi cũng không bao giờ gặp mặt nhau.
Trương Thúy Hoa rất thông thuộc những con đường trong thôn, mặc dù không hề chậm chạp trong việc bôi nhọ, đến cổng nhà họ Trần hét to một tiếng: “Mẹ Phú Quý!”
Bà Tôn tên là Tôn Thái Hà, gặp người khác luôn cười ba phần, nhưng có những người lại cho rằng nụ cười đó khiến người ta thấy khó chịu, lúc nào cũng cảm thấy giả vờ ngoài mặt tươi cười hoặc là nở nụ cười hơi quá mức, thật đáng sợ.
Bởi vì lúc còn trẻ, Trương Thúy Hoa luôn lợi dụng cơ hội cười với Chu Thành Nhân, nụ cười có chút mê hoặc và rất có thành kiến với bà ta nên hai nhà căn bản không qua lại với nhau.
Còn có một nguyên nhân khác khiến Trương Thúy Hoa không thích Tôn Thái Hà, đó là bởi vì Tôn Thái Hà vẫn luôn trắng trẻo mập mạp. Cho dù khi quỷ Nhật Bản càn quét, nhiều gia đình không có cơm ăn thì bà ta cũng có thể khiến cả gia đình đói đến gầy còm, còn bản thân thì trắng trẻo mập mạp.
Từng có người đồn thổi rằng con trai lớn của bà ta chết đói do để dành mấy cái bánh ngô hấp cuối cùng cho bà ta, nhưng Trương Thúy Hoa cho rằng bà ta đã cất giấu đi không để cho con trai lớn ăn nên mới chết đói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận