Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 169: Đối đầu gay gắt (3)

Chương 169: Đối đầu gay gắt (3)
“Tôi bảo này đại đội trưởng, có phải ông chưa từng nấu ăn” Trương Thúy Hoa biết bọn đàn ông không dễ nói ra những lời thế này, còn bà thì sẽ không khách sáo: “Một nhà mười mấy người, chúng tôi nấu ăn cũng phải ba người phụ nữ làm khẩn trương. Nếu có đồ hấp sẵn thì còn được, nếu làm mới thì phải làm ba bốn mươi cân. Trộn bột, nhào bột, làm bánh, bỏ vào nồi hấp, một cái nồi hấp không đủ. Bận rộn đến nổi cùng lắm chỉ ăn được hai ba ngày rồi lại bận tiếp. Nếu một đại đội bốn nhà ăn, mỗi nhà ăn cũng có đến hơn năm mươi hộ gia đình thì tất cả có hơn hai trăm người. Tôi tính nhé, hơn hai trăm người thì ít nhất là có hơn một trăm người lớn, một bữa cơm... ăn no hay lửng dạ?” Bà hỏi Trương Căn Phát.
Bà nói làm Trương Căn Phát thấy mơ hồ, ông ta vô thức nói: “Đương nhiên là ăn no, chủ nghĩa cộng sản là để cho người dân được ăn no.”
“Ồ! Vậy càng dễ nói, một người đàn ông làm việc mệt nhọc muốn ăn no thì một bữa phải ăn năm sáu cái bánh cao lương, một đứa trẻ ăn ít nhất hai cái, tính ra ngày hôm đó hơn một ngàn cái là được rồi hay phải đến hai ngàn cái. Ông tính xem phải bao nhiêu người làm?”
Trương Căn Phát không chịu thua: “Chúng ta có nhân viên nhà bếp chuyên nấu ăn và tính điểm công tác, như thế thì có thể giải phóng phần lớn các đồng chí nữ, bọn họ không cần chăm con cũng không cần nấu ăn, chỉ cần chuyên tâm sản xuất là được, chúng ta phải tăng gấp đôi sản xuất.”
Trương Thúy Hoa nói: “Vậy ít nhất phải có bảy tám phụ nữ, từ sáng đến tối bận đến chân không chạm đất cũng chưa chắc làm xong. Mùa hè còn được, chứ đến mùa đông hai trăm người đợi một cái nồi để ăn cơm, đằng trước ăn xong rồi đằng sau vẫn chưa đến lượt, đồ ăn cũng nguội ngắt rồi.”
“Đồng chí Trương Thúy Hoa! Chắc chắn là có khó khăn, chúng ta phải khắc phục khó khăn dũng cảm tiến về phía trước. Mao chủ tịch đã nói rất hay, tấn công không sợ thành kiên cố, sản xuất đừng sợ khó.” Trương Căn Phát đã sử dụng lời nói sáo rỗng mà dạo gần đây học được từ xã trưởng Tống, hoàn toàn không biết bản thân đã dùng lung tung rồi.
Nếu không phải đã cầu xin Chu Thành Nhân thì sao ông ta có thể tốt tính đứng nghe Trương Thúy Hoa chống đối chứ? Ông ta ở đội ba đội bốn, chỉ cần hừm một tiếng thì nói một là một, hoàn toàn không cần tốn nước bọt, nói thế nào là thế đó.
Ông ta muốn chuyển đề tài trò chuyện, nhưng Trương Thúy Hoa lại không cho ông ta cơ hội vì đây là nhà bà.
Các ông giữ thể diện cho bà, chưa bao giờ ngắt lời nói của bà.
Bà nói: “Đại đội trưởng! Ngoài việc nấu ăn ra còn có một vấn đề nữa, ông nói phải thu gom lương thực đưa vào tập thể, tập thể có không gian lớn như vậy để trữ lương thực ư? Nhà nào cũng trữ trên ngàn cân, cả nhà cùng canh chừng, con chuột cũng không dám bén mảng đến, siêng phơi nắng nên không có sâu bọ. Nếu ông mang cho đại đội thì đến lúc đó chuột trộm, sâu bọ gặm, chưa được mấy ngày đã tổn thất hơn một nửa.”
“Chuyện này bà cứ yên tâm, đại đội sẽ sắp xếp người giữ kho, chuyên phụ trách phơi nắng và bảo quản lương thực.”
“Vốn dĩ trong nhà không cần cử người phơi nắng, không cần điểm công tác dư thừa, ông làm vậy chẳng phải lại phải bố trí người ư? Vậy chẳng phải là tùy tiện thêm việc và điểm công tác rồi ư? Nói là có thể giải phóng cho phụ nữ đi làm sản xuất, kết quả thì sao? Bảy tám phụ nữ bận rộn nấu ăn, còn cần hai người bận rộn phơi lương thực, vậy là thiếu mười người ra đồng làm việc rồi ư? Ông tính xem, đây mà gọi là giải phóng gì, làm thế nào sản xuất tăng gấp đôi được?”
Hừm! Đến lúc đó trực tiếp tiến cử người thân hay họ hàng nhà các người, vừa nhẹ nhàng lại còn có thể rinh lương thực về nhà à.
Ông cho rằng tôi là đồ ngốc sao.
Trương Căn Phát thấy một bà già như Trương Thúy Hoa lại có bản lĩnh hơn bốn đội trưởng vì dám nói chuyện như thế với mình. Ông ta thấy bực bội, từ trước đến nay luôn bị nhà ông Chu sỉ nhục riết quen rồi, ông ta cũng không biết nổi nóng trước mặt người khác.
Hoàn toàn không nổi nóng được.
Trương Thúy Hoa nhìn sắc mặt ông ta tái nhợt, cười: “Đại đội trưởng! Ông thấy tôi nói có đúng không?”
Trương Căn Phát còn đang ngẫm nghĩ xem có đúng hay không thì Trương Thúy Hoa lại nói: “Một nét bút không viết được hai trang giấy, tôi chắc chắn ủng hộ công việc của đại đội trưởng. Tập trung lương thực không có lợi ích gì, tốt hơn hết là hằng ngày mỗi gia đình đều gom lương thực rồi mang đi, gom được bao nhiêu ăn bấy nhiêu.” Có lời nói trước đây của Chu Minh Dũ, hiện tại bà đã nghĩ kỹ rồi, tuyệt đối không để Trương Căn Phát đắc ý.
Nếu tập trung lương thực để mọi người tùy tiện ăn thì còn được xem là điểm công tác cóc khô gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận