Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 276: Hợp tác (1)

Chương 276: Hợp tác (1)
Mạc Như và Chu Minh Dũ lại cảm ơn bọn họ.
Khâu Vân xua tay: “Nếu hai người là bạn của Phó Trân thì không có gì phải cảm ơn. Thực ra cũng chỉ có ăn, uống và dùng, tôi dẫn hai người đến nhà kho xem.”
Có thể để phó giám đốc tự mình đến nhà kho chọn hàng, tất nhiên là nhờ vào sức mạnh của cửa hậu rồi.
Mạc Như và Chu Minh Dũ nhìn nhau, trao đổi một tâm tư nhỏ chỉ có hai người hiểu, rồi cùng nắm tay nhau đi đến nhà kho.
Hàng khuyến mãi của cửa hàng bách hóa đôi khi cũng không phải bán hết trong chớp mắt, đều là bán một đợt rồi báo hết hàng, qua mấy hôm sau làm thêm đợt nữa để tránh mọi người có ý kiến khi không có hàng trong thời gian dài.
Hàng khuyến mãi có hai loại, một loại là hàng giá cao, loại còn lại là thứ phẩm giá thấp, cả hai có điểm chung đó là không cần phiếu.
Khâu Vân mở một cái túi, bên trong là một bao tải khăn mặt thứ phẩm.
Khăn mặt ở thời điểm này rất đắt, một chiếc khăn mặt đủ màu loại tốt là chín hào ba, có in hoa thì chín hào năm, còn loại khăn mặt không có màu và tẩy trắng thì bảy hào năm một chiếc.
Quan trọng vẫn là cần phiếu.
Một chiếc khăn mặt cần phiếu vải một thước mốt.
Gia đình Mạc Như hoàn toàn không có mua khăn tay, mấy lần trước đến hợp tác xã nhưng cô không nỡ mua, lần nào cũng chỉ đứng nhìn.
Khăn tay thứ phẩm ở đây đều là màu cơ bản, rách lỗ, tuột chỉ, dính đầy dầu mỡ... Đúng là hàng thứ phẩm, hơn nữa còn là hàng mà người trong nội bộ đã chọn dư ra, cửa hàng bách hóa sẽ chọn thời điểm công bố thông tin bán ra.
Thực ra là cửa hàng tự định giá những chiếc khăn mặt như thế này, bọn họ định giá là ba hào tám một chiếc. Khâu Vân trực tiếp cho bọn họ giá thấp là ba hào ba xu. Rẻ lại còn không cần dùng phiếu vải, Mạc Như cảm thấy bản thân như nhặt được một món hời. Dù là khăn mặt thứ phẩm nhưng cũng là loại vải bông xù, hút nước hơn những loại khăn tay làm bằng vải thô.
Nếu như không phải không đủ tiền thì cô đã mua hết về bán sỉ rồi.
Lưỡng lự giây lát, cô quả quyết lấy hai mươi chiếc, đến lúc đó chia cho mỗi nhà, không cần phiếu thì ba hào ba một chiếc, ai mà không lấy thì tuyệt đối là kẻ ngốc. Dù sao thứ này không mua bằng tiền, đều là dùng trứng gà để đổi lấy, trứng gà chẳng phải là để đổi lấy vật dụng hàng ngày sao?
Ngoài ra còn có tập viết chữ in nghiêng ô vuông, bút chì có vết rạn trên cán bút.
Thời điểm này, bút chì và cuốn tập vẫn rất đắt, cho dù là loại bình thường cũng phải năm xu một cây, nhưng chất lượng thì bình thường, đợi mười mấy năm sau, loại bút chì này đều là hai xu một chiếc.
Khâu Vân có ý muốn tặng bọn họ một ít những thứ phẩm này, một hào mua mười lăm cây bút chì, năm hào mua mười năm cuốn tập, còn tặng hai cục tẩy có hình dạng méo mó.
Mạc Như nhìn thấy bên cạnh bút sáp màu, bút sáp màu và tập tranh, hỏi ra mới biết một hộp bút sáp màu là một hào hai xu, bên trong chỉ có mười hai cây bút sáp màu dài bằng ngón tay mà lại đến một hào hai xu, cô cảm thấy trong lòng đang rỉ máu.
Một cuốn tập tranh bút sáp màu chỉ có mười mấy trang, cần hai hào, cô lật xem sơ qua rồi đặt xuống.
Tuy rằng tay cô ngứa ngáy, nhìn thấy tập tranh và những dụng cụ vẽ tranh thì cô rất muốn mua, nhưng cô biết hiện tại không phải là đời trước. Ở đời trước, dụng cụ vẽ tranh và tập tranh đắt biết bao mà cô vẫn có thể cất giữ được, nhưng hiện tại lại không được. Hiện tại, cả gia đình phải ăn cơm, mấy năm trước mắt còn có thể chịu đói, cô không thể mua những thứ không có ích với người khác.
Mặc dù cô thấy thích nhưng không thể cứu mạng không lo bữa no được, trước mắt đều là những thứ có cũng được không có cũng được.
Nào ngờ, Chu Minh Dũ lấy một hộp chất liệu màu nước và hỏi giá, không đợi Khâu Vân báo giá, Mạc Như vội nói: “Anh Út Năm! Chúng ta cũng không biết mua thứ này làm gì, anh đừng làm phí tiền.”
Chu Minh Dũ nhìn sâu vào đôi mắt cô, do dự giây lát rồi đặt xuống, ở đây có tổng cộng hai hộp chất liệu màu nước, không cần hỏi cũng biết là rất đắt.
Phó Trân cười nói: “Sao thế? Các người thích vẽ không?”
Chu Minh Dũ cười: “Vợ tôi biết vẽ, kỹ thuật viên còn bảo cô ấy vẽ giúp chân dung Mao Trạch Đông đấy.”
Nghe anh nói thế, Phó Trân và Khâu Vân rất hứng thú: “Thật à? Vẽ thế nào, có thể cho tôi xem được không?”
Mạc Như cúi đầu cười, để lộ ra dáng vẻ e thẹn: “Ở trên xe ấy, tôi chỉ vẽ chơi thôi.”
Nhưng Phó Trân lại rất hứng thú, nhất định muốn cô lấy ra xem.
Mạc Như bảo cô ấy lên xe lấy.
Phó Trân nói: “Bảo anh ta lấy là được rồi.” Cô ấy chỉ vào Chu Minh Dũ.
Mạc Như: ... Anh ấy không lấy được mà.
Chu Minh Dũ vội nắm chặt tay cô: “Để anh cùng em đi lấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận