Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 163: Học lớp xóa mù chữ (1)

Chương 163: Học lớp xóa mù chữ (1)
Lương Thục Anh nói: “Chẳng phải ba chồng cô luôn ở nhà nấu ăn cho hay sao?”
Trần Ái Nguyệt bĩu môi: “Ai mà không có ba mẹ chồng, không biết tình hình à?”
Mọi người cười ồ lên và bắt đầu bàn tán xem mẹ chồng nàng dâu nhà nào lợi hại, nhà nào có mẹ chồng nàng dâu gây gổ với nhau.
“Đúng rồi! Mẹ chồng nhà Ngô Mỹ Anh bày trò mê tín thời phong kiến, chủ nhiệm phải trông chừng, đừng để bà ta lợi dụng sơ hở.” Lương Thục Anh nhắc nhở Trần Ái Nguyệt.
Trần Ái Nguyệt nói: “Cô yên tâm, tôi đều chú ý cả.”
Cô ta quay đầu thấy Mạc Như đang ngắt lá rau dại ở trong mương, cười nói: “Sao con dâu ngốc nghếch nhà họ Chu ngày nào cũng hái rau dại thế? Hiện tại là xã hội gì rồi, cuộc sống cũng đã đỡ nhiều rồi, cũng chả phải không có cơm ăn, sao ngày nào cô ta cũng ngắt rau dại, chẳng phải là đang làm mất mặt chủ nghĩa xã hội hay sao?”
“Đúng vậy! Đúng là vấy bẩn chủ nghĩa cộng sản, cuộc sống tốt đẹp thế này còn nói mình ăn rau ăn cháo, đúng là có dã tâm.” Lương Thục Anh lớn giọng nói.
Trần Ái Nguyệt đi đến hai bờ mương và nói với Mạc Như: “Em gái! Chị có vài lời muốn nói với em.”
Mạc Như nghe thấy quay đầu nhìn cô ta, không còn biểu hiện ngốc nghếch như trước mà bình thường hơn nhiều.
Cô đến ruộng bông bắt sâu bọ, ban đầu Chu Thành Chí cho cô năm điểm công tác một ngày, sau đó thấy cô bắt sâu bọ vừa nhanh lại sạch sẽ hơn người khác, một người ít nhất có thể thay thế ba bốn người nên cho cô bảy điểm công tác, như vậy thì ba người phụ nữ khác có thể đi giúp đỡ trồng bắp.
Vì thế hiện tại Trương Thúy Hoa đều nói với bên ngoài là con dâu không còn ngốc nghếch nữa, đầu óc đã bắt đầu rõ ràng hơn rồi, ít nhất là hơn đứa trẻ bảy tám tuổi.
Đương nhiên người trong thôn cũng biết, những người trước đây bắt nạt kẻ ngốc cũng không còn bắt nạt đùa giỡn nữa.
Hiện tại, Trần Ái Nguyệt đang gọi cô, Mạc Như có chút bối rối, muốn làm gì đây?
Mạc Như nhìn cô ta, Trần Ái Nguyệt không phải rất đẹp, hàm răng hơi khấp khểnh nhưng làn da hồng hào và thích cười, đôi mắt long lanh, đương nhiên là trông hấp dẫn hơn những người phụ nữ có làn da vừa đen vừa đỏ.
“Có chuyện gì không?” Cô hỏi.
Trần Ái Nguyệt cười nói: “Chị hỏi em, hiện tại em ở nhà nấu ăn, còn có thể đi làm kiếm điểm công tác phải không?”
Mạc Như gật đầu, cô ta là chủ nhiệm hội phụ nữ nên không thể không biết được. Trước đây cũng không phải chưa từng gặp Trần Ái Nguyệt, lúc đó cô đang giả vờ ngốc nghếch, Trần Ái Nguyệt cũng không chủ động bắt chuyện với cô.
Hôm nay tự nhiên lại gọi cô khiến Mạc Như rất bất ngờ.
“Vậy em phải đến lớp học xóa mù chữ.” Trần Ái Nguyệt nói: “Học chữ cũng là nghĩa vụ vinh quang của nông dân, không thể làm người mù chữ được.”
Gì cơ? Đi học ư?
Mạc Như thấy hơi kinh ngạc, hoàn toàn chưa từng nghĩ rằng Trần Ái Nguyệt nói với cô điều này.
Biết chữ thì tốt, vậy thì cô có đất dụng võ rồi.
Nhưng tại sao Trần Ái Nguyệt lại đột ngột bảo cô học lớp xóa mù chữ? Là thật sự quan tâm đến phụ nữ mù chữ trong thôn ư? Hay là có dụng ý khác? Bởi vì mâu thuẫn trong nhà với Trương Căn Phát, cộng thêm mối quan hệ mập mờ giữa Trần Ái Nguyệt và Trương Căn Phát nên cô không thể không cẩn thận được.
“Học chữ chính là cầm sách đọc, cầm bút viết. Em biết không? Biết chữ thì có thể viết được tên mình.” Trần Ái Nguyệt tiếp tục gạt cô.
Sau khi xây dựng đất nước thì trong thôn đã có các lớp học xóa mù chữ với nhiệm vụ là làm cho nông dân biết chữ, nhưng những người đàn ông ban ngày ra đồng mệt nhọc, ban đêm bọn họ thích tụ tập hút thuốc và tán gẫu nên không hứng thú với việc học chữ.
Ngược lại, những người phụ nữ lại thích tụ tập với nhau dùng chùa đèn dầu để làm các việc đại loại như khâu đế giày, xe dây thừng, thêu thùa may vá ở lớp học xóa mù chữ, tiện thể học thêm ít chữ. Vậy nên, sau đó Trương Căn Phát đã giao cho chủ nhiệm hội phụ nữ đảm nhiệm lớp học xóa mù chữ, như vậy thì công việc của cô ta cũng có thể nhẹ nhàng hơn nhiều, không cần ngày nào cũng phải vất vả ra đồng.
Ban đầu vẫn rất tốt, nhưng kể từ sau khi trở thành hợp tác xã, nhất là các xã cao cấp, đại đội chia thành bốn đội, mỗi đội một hoàn cảnh khác nhau thì hỗ trợ nhau cũng câu nệ. Những người phụ nữ phải đi làm vào ban ngày, còn ban đêm phải làm việc nhà chăm con nên không học chữ được.
Sau đó, lớp học xóa mù chữ gần như không có tác dụng gì nên cuối cùng phải hủy bỏ.
Hiện tại đã nâng lên chủ nghĩa cộng sản, tài sản dùng chung, cùng lao động, cùng ăn và cùng học nên yêu cầu tiếp tục tổ chức các lớp xóa mù chữ để mọi người cùng học.
Đàn ông thì không thể nên chỉ có thể tổ chức cho phụ nữ đến học để dễ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng những người phụ nữ đi làm về cũng cực, không có nhiều thời gian để học, trừ khi được cộng điểm công tác, nếu không thì những người phụ nữ kia sẽ không đến học chữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận