Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 294: Dọa chết cô (1)

Chương 294: Dọa chết cô (1)
Khi cô cảm thấy nhức mỏi cổ thì cơ bản bức tranh đã được vẽ xong, cô đứng dậy hoạt động rồi ra ngoài nhìn mặt trời, đã gần trưa nên cô khóa cửa lại và đi nấu cơm.
Về đến nhà thì thấy cửa đóng then cài, lại không có ai, lũ trẻ đâu rồi?
Cô đi một vòng cũng không thấy Nê Đản Nhi và những đứa trẻ khác, theo lý thì lúc này Nê Đản Nhi đang viết chữ, Khả Lạp Nhi đang lăn bò thỏa thích dưới đất, còn có Lan Tử Nhi và Cúc Hoa đang chơi đùa mới đúng.
Cô đi bắt cái nồi trước, đêm qua lại làm bánh ngô hấp mới, có một cái mẹt lớn có thể đủ cho hôm nay và ngày mai, chắc là tối mai lại phải làm.
Cô dọn dẹp xong cũng chưa thấy lũ trẻ về, cô định ra ngoài tìm kiếm thì lúc này trên đường đi vang đến tiếng gào khóc.
Nghe thấy giống như tiếng của Kha Lạp Nhi, Mạc Như vội chạy ra ngoài, đi ra khỏi cổng thì thấy Nê Đản Nhi vừa chạy vừa kéo em trai về nhà, đầu đẫm mồ hôi như vừa tắm xong.
Mạc Như: “Nê Đản Nhi! Làm gì đấy? … Ái chà!” Cô nhìn thấy khuôn mặt Kha Lạp Nhi đầy máu, cô giật mình, vội chạy đến kiểm tra: “Làm sao thế?”
Cúc Hoa dắt Lan Tử Nhi ở sau, không đợi Nê Đản Nhi nói gì, cô bé hét to: “Kha Lạp Nhi ngã xuống đất, sứt đầu rồi.”
Mạc Như vội ẵm Kha Lạp Nhi về nhà, trước hết cô dùng nước sôi để nguội rửa mặt cho thằng bé, thấy chỗ trán rách một vết nhỏ, giống như bị một thứ gì đó sắt nhọn đâm vào.
Cô bảo Nê Đản Nhi đỡ em trai, sau đó dùng nước dội lên. Cô dội sạch những dơ bẩn ở bên trong, rồi đi lấy thuốc tím để cầm máu.
Lúc mua, cô chỉ nói là cho trẻ con dùng, bác sĩ dặn dò những điều cần lưu ý, không được bôi quá nhiều cũng không được dùng quá thường xuyên, Mạc Như đều ghi nhớ những điều này.
Da của trẻ con có thể tự phục hồi rất nhanh, bôi thuốc tím lên thì vết thương được cầm máu ngay, cô thở phào nhẹ nhõm, mua thuốc này là chính xác rồi.
Cô lại múc nước dội sạch người Kha Lạp Nhi, sau đó lại tắm rửa cho Nê Đản Nhi. Sau khi tắm xong, cô bảo Nê Đản Nhi đi nhóm lửa, thấy Cúc Hoa đã ngồi trên chiếc ghế nhỏ ra dáng như bắt đầu nhóm lửa.
“Cúc Hoa! Cháu tự nhóm lửa à?” Mạc Như vô cùng kinh ngạc.
Cúc Hoa cười khanh khách: “Thím ơi, nướng ve sầu.”
Mạc Như lập tức ra vẻ đi đến chỗ tủ bếp, bắt mấy con ve sầu đưa cho Cúc Hoa, rồi chỉ bảo cô bé nướng như thế nào, phải cẩn thận ngọn lửa không được để bỏng tay, dùng rơm lót dưới đáy nồi sau đó dùng cây đốt lửa chọc vào trong, để tránh bị rơi ra ngoài rồi đốt cháy bên ngoài…
Cúc Hoa học rất nhanh, làm cũng không tệ.
Mạc Như dặn dò: “Cúc Hoa! Sau này cháu đừng tự mình nhóm lửa, để anh cháu làm, đợi cháu lớn bằng anh rồi nhóm lửa sau, có được không?”
Cúc Hoa gật đầu, giọng nói ngây ngô: “Dạ được!”
Mạc Như lại khen cô bé thêm mấy câu, Cúc Hoa như mở cờ trong bụng, càng vui vẻ nhóm lửa.
Chẳng mấy chốc, Kha Lạp Nhi đã bò như bay trong sân nhà giống như không có gì xảy ra, Lan Tử Nhi đi theo sau, cuối cùng cô bé chạy đến trước mặt Mạc Như: “Thím ơi, cháu cũng muốn bôi màu đỏ.”
Người nhà trở về nhìn thấy, ai cũng hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Nê Đản Nhi nói Kha Lạp Nhi biết chạy rồi, nhưng chưa chạy được hai bước đã ngã ập đầu xuống đất, “rầm” đầu rách toạt một miếng.
Đinh Lan Anh đỡ Kha Lạp Nhi đứng lên, rồi vỗ vào mông thằng bé: “Thằng bé nghịch ngợm này, chưa biết đi đã muốn chạy rồi sao? Con đã đứng vững chưa?”
Hiện tại, Kha Lạp Nhi còn đứng chưa vững, nhưng đã nóng lòng muốn đi muốn chạy rồi, lúc nào cũng đang bò cái tự nhiên đứng dậy, hai tay vung vẩy muốn học cách đi của anh chị, có thể tưởng tượng ra lần nào cũng té ngã.
Hiện tại ngã đau hơn chút.
Kha Lạp Nhi: “A a a, ừm ừm ừm.”
Đinh Lan Anh có hơi buồn rầu, nói với Mạc Như: “Nê Đản Nhi không trông nổi thằng bé nữa, chớp mắt đã không thấy đâu. Đêm hôm đó sắp đi ngủ rồi, nó đang bò trườn trên giường đất thì “ầm” một cái rơi ngay chỗ đầu giường, nếu không phải chị tóm được chân của nó kéo lên thì chắc đầu của nó rách toạt rồi, nhưng kết quả thì sao? Cuối cùng vẫn không tránh được.”
Cúc Hoa: “Mẹ! Kha Lạp Nhi muốn bị đánh, anh trai đang dạy đọc chữ mà nó bò ra ngoài... suýt nữa đã bất cẩn té ngã, con và anh đã cứu nó.”
Mạc Như: ... Đúng là sự ra đời của việc diễn sâu.
Đợi Chu Minh Dũ trở về, cô kéo anh: “Anh Út Năm, có phải anh và Chu Bồi Cơ học làm nghề mộc không? Có thời gian thì anh làm cho Kha Lạp Nhi một chiếc xe tập đi.”
Có xe tập đi làm đồ chơi thì Kha Lạp Nhi sẽ có nề nếp chút, để tránh suốt ngày vỡ đầu chảy máu.
Chu Minh Dũ gật đầu: “Được!” Anh đi xem Kha Lạp Nhi, sờ đầu nó: “Chị trông coi cẩn thận, đừng để bị nhiễm rồi phát sốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận