Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 338: Đặt tên (5)

Chương 338: Đặt tên (5)
Em bé vẫn chưa ngủ, nó nằm trong lòng mẹ, cái đầu nhỏ bé cứ ngẩng lên, há miệng a a a giống như con chim nhỏ muốn được ăn.
Đứa bé mang chiếc yếm to bằng lòng bàn tay che cả bụng, nó không mặc quần, trời nóng cũng không quấn tã lót, cứ thoải mái như thế, đôi chân trần truồng nhỏ bé duỗi đạp như củ sen.
Trương Cấu nhìn thấy rất rõ, là một cô gái bé nhỏ, không có gì thêm.
Chị ta thấy thất vọng, thì thầm trong lòng: Xem ra cũng chẳng có gì, chỉ là sinh một cô con gái.
Sinh con gái lại còn bảo đàn ông ở nhà chăm sóc, tắm rửa cho con, điều này cũng đủ tác động rất lớn đến Trương Cấu.
Bởi vì kể từ khi chị ta được gả đến, phát hiện đàn ông nhà ông Chu không làm việc nhà, không nấu ăn cũng không cho heo cho gà ăn, chăm sóc con càng khỏi nghĩ đến nữa, chỉ lo những việc bên ngoài mà thôi.
Chị ta và chị dâu hai cũng sinh con, toàn là bản thân tự đun nước, giặt tã lót áo quần, đâu có người giúp như thế?
Mạc Sỏa Ni thì hay rồi, lại có đàn ông giặt cho.
Chu Minh Dũ thấy chị ta đứng ngoài cửa sổ, kéo tấm mành rơm và nhìn chằm chằm, trong miệng còn lẩm bẩm với vẻ mặt không hài lòng, không hiểu chị ta đang có ý gì.
“Chị dâu à! Sỏa Ni vẫn còn đang ngủ, đừng có thổi gió vào trong.”
Lại quản nhiều như thế, còn quản cả chuyện phụ nữ ở cữ, chú là đàn ông đấy?
Trương Cấu nhìn Chu Minh Dũ với biểu cảm phức tạp, chị ta cũng không nói gì, chị ta rời đi với tâm trạng đầy phức tạp.
Chị ta nghĩ không thông tại sao mẹ chồng lại cho phép Hồng Lí Tử chăm sóc phụ nữ ở cữ, đó là chuyện dơ bẩn.
Chị ta và Đinh Lan Anh xì xầm cả buổi, Đinh Lan Anh trực tiếp nói là hỏi mẹ chồng.
Đợi đến khi Trương Thúy Hoa về nhà ăn cơm, Đinh Lan Anh hỏi giúp Trương Cấu lý do để Chu Minh Dũ chăm sóc.
Trương Thúy Hoa liếc nhìn hai người, nói: “Nếu đàn ông của hai đứa có hầu hạ thì mẹ cũng không cản được, chẳng lẽ mẹ không cho phép?”
Hai người: ...
Trương Cấu vẫn còn vùng vẫy: “Đàn ông làm chủ bên ngoài, đàn bà làm chủ bên trong, chẳng phải nói là đàn ông không xen vào việc nhà hay sao?”
Trương Thúy Hoa: “Con không để nó làm thì đương nhiên nó sẽ không làm rồi.”
Bản thân không có con gái, từ nhỏ đã nuôi nấng một đàn con, ăn uống ị tè, không có ai giúp đỡ có thể tự mình lo liệu hết sao?
Chẳng phải là có người giúp một tay ư?
Người trẻ tuổi vốn dĩ đều có thể chăm em, nấu ăn, sao hiện tại lại không đỡ chai dầu bị ngã, trách ai đây?
Trách người mẹ chồng như bà chưa dạy tốt ư?
Người ta cũng đã làm ba rồi, bà còn phải đi dạy ư? Sao bà vui vẻ mà quản được?
Trương Cấu cảm thấy ấm ức, sao lại không để anh làm, vứt dưới đất anh cũng không nhìn thấy, chứ đừng nói là tắm rửa.
Hừ! Chẳng phải là do người làm mẹ nuông chiều sao? Không dạy con trai cho tốt, lớn lên cũng sẽ lạnh nhạt với vợ thôi.
Đang ăn cơm thì bên ngoài có người la to: “Đại đội dân binh kiểm tra, xem ống khói nhà nào đang nhả khói. Công xã có quy định, tất cả các gia đình phải ăn ở nhà ăn, ống khói nhà mình không được nhả khói.”
Trương Thúy Hoa giễu cợt nói: “Đúng là không bình thường, công xã này còn tàn nhẫn hơn thứ gì, ngay cả ống khói cũng không cho phả ra.”
Trương Cấu vội nói: “Mẹ nói như thế là không đúng, công xã là vì muốn tốt cho các xã viên, là vì được ăn no…”
“Được rồi được rồi, ngậm miệng lại cho mẹ là được rồi.” Vào thời điểm quỷ Nhật Bản, mọi nhà đều không dám nhả khói vì sợ bọn họ đến cướp lương thực bắt khổ sai.
Nhưng hiện tại là vì điều gì?
Vì được ăn no sống qua ngày?
Thế nào gọi là ăn no sống qua ngày? Chẳng lẽ không phải là được êm ấm bên vợ con?
Không gọi là nhả khói thì lấy đâu ra êm ấm?
Ăn cơm xong, Trương Thúy Hoa suy nghĩ đại nhĩ tặc cố ý làm ngược lại, để Lương Thục Anh khua chiêng nhận lỗi với cả thôn. Ông ta thì hay rồi, trước hết là đại đội dân binh bắt nhả khói, ông gian trá ư?
Trên đường đi làm, bà tiện thể ghé qua phòng đại đội một chuyến, tìm Trương Căn Phát lấy cái chiêng rồi đến nhà họ Triệu đưa cho Lương Thục Anh, để bà ta gào thét cho đàng hoàng.
Lương Thục Anh có không muốn đi, có cảm thấy mất mặt đi chăng nữa thì cũng phải đi, một tay cầm dùi gõ một cái “keng” rồi hét lớn một câu: “Công xã nhân dân rất tốt.” Sau đó, lẩm bẩm như con muỗi đang vò vò: “Xin lỗi, tôi sai rồi, không nên nguyền rủa người khác.”
Trương Thúy Hoa cũng không lớn tiếng bắt bà ta nhận lỗi, chỉ cần bà ta đánh chiêng thừa nhận lỗi lầm của mình, dù sao mục đích là để cho mọi người trong thôn biết Lương Thục Anh đã làm những chuyện thất đức gì.
Sau khi đánh tới đánh lui, người trong thôn đều rất tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra, phải hỏi thăm mới biết được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận