Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 245: Kinh ngạc thán phục (1)

Chương 245: Kinh ngạc thán phục (1)
“Tôi biết là cô vất vả, là con trẻ không đúng, đừng có chấp nhặt với nó… Tôi có để vài phiếu mua vải ở đại đội, cô có cần không?”
“Cút xéo đi, đừng có lừa tôi đi… Hôm nay không được, bận chuyện rồi, kỹ thuật viên người ta vẫn còn ở đây đấy.”
Hai người đang thì thầm qua khe cửa, lúc này giọng nói của Triệu Hỷ Đường từ trong phòng vọng ra: “Ái Lạc! Làm cho nhân viên kỹ thuật Cao một bát mì đi, bận rộn suốt một ngày cũng đói rồi.”
...
Sau khi hai vợ chồng báo lại với người nhà đã cùng nhau về nhà mới để ngủ.
Hiện tại ra ở riêng, nói chuyện cũng tự do hơn hẳn.
Mạc Như lấy vở và bút chì ra xem, cười nói: “Chất lượng đúng là bình thường.”
Cô lấy ra một bộ để dùng, cô đưa bút chì cho Chu Minh Dũ: “Lấy dao gọt giúp em.”
Chu Minh Dũ quẹt quẹt mấy lần mới gọt xong, anh đến gian phòng phía đông lấy một số đồ nghề thợ mộc và tìm cái cưa đã hư. Thời điểm này, mua đồ nghề không dễ dàng, hư rồi cũng không nỡ vứt, nói không chừng có thể làm được gì đó. Vừa đúng lúc anh mài một con dao nhỏ cho Mạc Như, con dao nhỏ được mài ra dễ dùng hơn là đồ mua, nếu mà mua thì ít nhất cũng phải hai hào, dùng mấy lần là cùn rồi.
Sau khi tắm rửa xong, Mạc Như nói muốn nghỉ ngơi trên giường đất, bảo anh đừng mài nữa, sau này rồi tính tiếp.
Thời gian trao đổi ám hiệu đến rồi.
Mạc Như dựa vào tủ đất để vẽ phác thảo, Chu Minh Dũ nằm bò trên bụng cô trao đổi ám hiệu với cục cưng.
“Cục cưng! Hôm nay ba của con giỏi lắm đấy, giành được cho mẹ mấy cây bút và tập vở, đều là giành được từ trong tay kẻ ngu ngốc Trương Kim Lạc.”
“Cục cưng, còn khoảng mười hai ngày nữa là con có thể gặp được mọi người rồi, ba phải trữ đường nâu cho mẹ ăn.”
Anh chợt nhớ ra điều gì đó nên nói với Mạc Như: “Để anh tranh thủ vào trong xã hỏi xem có thể mua ít đường nâu không?”
Mạc Như vẽ bức chân dung đầu to của một em bé sơ sinh, đôi mắt óng ánh đen láy, vui đến chảy nước mắt.
Cô nói: “Hiện tại không cần phiếu mua đường, anh đi xem thử.” Trong đội vẫn chưa phát phiếu mua đường, nhưng chắc là có thể mua được.
“Anh và mẹ bàn bạc rồi, chỉ cần hai đồng.” Chu Minh Dũ nhìn thấy ảnh chân dung của đứa bé sơ sinh dễ thương đến mức trái tim muốn tan chảy, anh hôn một cái ‘chụt’, rồi hôn vợ một cái.
Hai người thân mật cả buổi trời, anh gấp chăn lại rồi xếp chồng sang một bên để Mạc Như dựa vào. Hiện tại bụng cô đã to quá rồi, nằm ngửa không được, nằm nghiêng cũng cảm thấy trống rỗng vô cùng, nằm thế nào cũng thấy không đúng, hơn nữa đến tối là chân cô lại mỏi nhừ nên nửa phần thân trên phải đệm cao lên.
Dù bây giờ rất buồn nhưng cô không phàn nàn, dù sao thì chân cô cũng không bị chuột rút, ngoại trừ việc đi tiểu nhiều lần và không sưng tấy ra thì không có vấn đề gì lớn khác. Cô dạo bộ tới lui cả ngày, lưng không mỏi và chân không đau, cục cưng vẫn rất ngoan không hành hạ cô.
Chu Minh Dũ bảo cô dựa vào, rồi anh giúp cô bóp nhẹ cẳng chân, chẳng mấy chốc cô đã ngủ say rồi.
Anh cất giấy bút và đặt lên bệ cửa sổ, anh nhìn cô một lúc, vì sợ đánh thức cô nên anh kìm chế không hôn cô, sau đó anh hạ tấm rèm rơm trên cửa sổ xuống, thổi đèn tắt và nằm xuống bên ngoài cô.
Ngày hôm sau, Chu Minh Dũ và Trương Thúy Hoa bàn bạc chuyện đi mua đường nâu, Trương Thúy Hoa cũng không gạt bỏ mà còn rất vui vẻ cho anh hai đồng.
Cho người khác thì không nỡ, nhưng cần phải cho Hoàng Đại Tiên. Giờ gà trong nhà đẻ trứng rồi, con trai cũng ngày càng có tinh thần, đương nhiên phải cố gắng tạo điều kiện rồi.
Buổi trưa tan làm, Chu Minh Dũ cũng không về nhà mà trực tiếp chạy đến hợp tác xã ở trong xã.
Đúng lúc Phùng Như đang trực ban.
Anh nói rõ mục đích đến đây: “Đồng chí Phùng Như! Tôi muốn mua hai cân đường nâu.”
Trước kia, đường nâu là năm hào bốn một cân, rất là đắt.
Nhưng anh vẫn rất muốn mua mười cân tám cân gì đó mang về.
Phùng Như lộ vẻ mặt lúng túng: “Đồng chí Chu! Anh vẫn chưa biết gì à, xã chúng ta đã lâu không có đưa đường nâu đến, đường phèn cũng không có, chỉ có một ít đường trắng thôi.”
Chu Minh Dũ: “Không có đường nâu ư? Là cần phiếu mua đường rồi sao?” Trong thôn vẫn chưa phát, chẳng lẽ đã bị Trương Căn Phát tham ô?
Phùng Như lắc đầu: “Nghe ý của xã trưởng chúng ta là trước hết phải mau chóng cung ứng cho thành phố lớn, đến lượt huyện cũng không còn dư bao nhiêu rồi, đến lượt nông thôn cũng chẳng còn dư thừa.” Tuy không nói là cần phiếu, nhưng không có hàng thì anh có tiền cũng không mua được.
Chu Minh Dũ thấy hơi sốt ruột: “Đồng chí Phùng Như! Có phải vào trong huyện là tôi có thể mua được không?”
Phùng Như bảo anh đừng nóng vội: “Tôi đi thăm dò xem sao.”
Chẳng mấy chốc cô ấy đã quay về và nói với Chu Minh Dũ: “Cửa hàng bách hóa Hồng Tinh ở trong huyện hình như là có thể mua được, nhưng không chắc là anh có thể mua được bao nhiêu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận