Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 202: Người đàn ông của Sỏa Ni (3)

Chương 202: Người đàn ông của Sỏa Ni (3)
Đây là chuyện rõ như ban ngày rồi, mọi người đều nhìn chằm chằm, chẳng qua chỉ là cô bắt được nhiều sâu bọ hơn mà thôi.
Chính mình mệt đến mức toàn thân nhức mỏi cũng chỉ bắt được tám chín con, người ta dạo một chuyến đã bắt được bảy mươi tám con, nếu tính thành điểm công tác cũng phải ba mươi điểm. Một cặp vợ chồng dẫn theo con cái, một ngày cũng chưa được ba mươi điểm.
Đúng là lợi hại.
Có một số ánh mắt bắt đầu nhìn Mạc Như hết sức nhiệt tình, nhìn đến mức Mạc Như nổi da gà. Lúc nào cũng cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn cô mang theo khát khao bí ẩn mà cô không thể nào hiểu được.
Chu Thành Chí nói: “Sau này nhiệm vụ bắt sâu bọ ở ruộng bông phải trông cậy vào vợ Minh Dũ rồi. Còn chuyện tỉa cành, cắt ngọn, hái bông thì mọi người phải cùng nhau vất cả, điểm công tác của mọi người vẫn như cũ, sau này không cần ngày nào cũng bắt sâu bọ nữa.”
Bọn họ cứ tranh cãi thà làm việc khác lấy ít điểm công tác cũng không muốn bắt sâu bọ, hiện tại như nắng gặp mưa rào, tuy rằng có những người thấy không vui trong lòng nhưng cũng không nói được gì.
Hầu hết mọi người đều rất vui, chung quy bắt sâu bọ vừa mệt vừa không có kết quả gì.
Mạc Như còn đưa ra phương pháp cho Chu Thành Chí: “Bác cả đội trưởng, chúng ta gom một ít nhánh cây dương cắm xuống ruộng, nó có thể thu hút những con sâu bướm để chúng không thể suốt ngày đẻ trứng thả sâu bọ lên bông.”
Đây là do cô nghe Chu Minh Dũ nói.
Chu Thành Chí dành rất nhiều tâm tư trong việc diệt trừ sâu bọ có hại, khác với Trương Căn Phát, ông nghĩ cách làm sao giảm bớt sâu bọ có hại trong đồng ruộng, cũng bảo các đội viên đưa ra không ít ý kiến.
Chỉ cần có người đưa ra cách mà không rắc rối thì Chu Thành Chí đều thử, có ích thì giữ lại, còn vô ích thì dẹp bỏ.
Ông bảo bọn trẻ cắt cỏ đi nhặt nhánh cây dương, đến lúc đó mang đến ruộng bông cắm xuống thành từng cụm, xem thử có thể thu hút sâu bướm hay không. Nếu có thể thì cứ cách nhau một khoảng đặt một cụm, bắt sâu bướm còn cần thiết hơn bắt sâu bọ, đề phòng bọn chúng đẻ trứng, sâu bọ năm sau sẽ ít đi rất nhiều.
Trên đường đi làm về, Ngô Mỹ Anh cười nói: “Năm nay bông được mùa, đợi sau khi giao nhiệm vụ xong thì đội có thể phân chia bông, đến lúc đó chắc chắn phân chia ít nhiều dựa trên điểm công tác, chúng tôi rất vui vì đồng chí Mạc Như là người ghi điểm đầu tiên.”
Để bảo đảm những người làm kém cũng có cơm ăn, khẩu phần lương thực thường chia bảy ba người hoặc sáu bốn, nhưng những nông sản không phải theo khẩu phần lương thực cơ bản đều là chia theo điểm công tác. Những người đã chia khẩu phần lương thực và có điểm công tác dư, bị ghi nợ không chia tiền thì có thể chia những nông sản khác theo hộ gia đình. Đây cũng là một kiểu quan tâm đối với những người có nhiều điểm công tác, để tránh làm việc và chịu thiệt quá nhiều ảnh hưởng đến sự hăng say làm việc của mọi người.
Chu Thành Chí cũng muốn dùng cách này để trợ cấp cho những gia đình có nhiều điểm công tác, tiện thể cân bằng mâu thuẫn ở trong đội, để tránh có người kêu ca. Như vậy thì người có nhiều điểm công tác cũng thấy rất vui, còn gia đình có người đông mà sức lao động ít cũng không tiện phản đối, dù sao thì bọn họ cũng một người lao động lo cho bốn năm miệng cơm nên người trong thôn đều giúp đỡ, nếu còn so đo tính toán với người khác về nông sản, khẩu phần lương thực thì thật không biết điều.
Trương Thúy Hoa cũng rất vui mừng, dù sao nếu có thể phân chia bông thì nhà bọn họ cũng có phần đầu tiên.
Năm nay, những việc trong nhà cần dùng đến bông rất nhiều, vợ Út Năm sắp sinh, đến lúc đó cần phải may áo bông và chăn cho đứa bé. Quần bông của ông nhà cũng bị cuộn bông hết rồi, mùa đông thì quá mỏng, bệnh thấp khớp sẽ rất đau. Còn có thằng Tư cũng chuẩn bị lấy vợ nên chắc chắn phải chuẩn bị bông. Dù sao chỗ nào cũng đều cần, cây bông còn khan hiếm hơn vải bông.
Đến trưa, cả nhà nghe nói Mạc Như được tính mười điểm, là nữ đồng chí được mười điểm đầu tiên của cả thôn, ai cũng rất vui mừng.
Nhất là Chu Minh Dũ, vợ anh lấy được mười điểm công tác, anh con tự hào hơn vinh dự gì đó của chính mình: “Mẹ! Sau này không còn đất phân phối nữa, con cũng phải đi làm kiếm khẩu phần lương thực.”
Mặc dù vợ giỏi giang có thể nuôi anh, nhưng anh không thể chìm đắm trong sung sướng chỉ sống dựa vào phụ nữ. Trước đây, anh giả bệnh muốn xây nhà, hiện tại nhà đã xây xong cơ thể cũng khỏe rồi, anh không còn cớ để tiếp tục ở nhà. Dù sao đội trưởng là bác của anh, sau này nếu có chuyện xin nghỉ cũng dễ dàng.
Đinh Lan Anh cũng cười nói: “Sỏa Ni thật giỏi giang, nếu năm nay có thể phân chia bông thì chính là nhờ công lao của em đấy, cả thôn đều phải cảm ơn em.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận