Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 109: Tới cửa cầu xin (3)

Chương 109: Tới cửa cầu xin (3)
Chu Minh Dũ lập tức hiểu rõ ông ta đến đây vì cái gì, ước chừng là muốn tới đây lấy thành quả diệt trừ bốn hại.
Thật ra trước đó Trương Kim Hoán cũng đã nói với anh rất nhiều lần, nhưng Chu Minh Dũ căn bản không thèm để ý đến hắn.
Về sau, Trương Căn Phát tìm được chiêu số tạo vệ tinh lương thực liền không hề đề cập đến cái này, hiện tại con đường kia không thông cho nên ước chừng lại nghĩ tới cách này chăng?
Anh thử hỏi: “Đại đội trưởng, đây là phần thưởng cho diệt trừ bốn hại sao? Thật ra chúng tôi vẫn luôn hưởng ứng lời kêu gọi của đại đội trưởng, mỗi ngày đều bắt ruồi muỗi. Ông xem, có phải thôn chúng ta năm nay ruồi muỗi đều ít đi rất nhiều hay không?”
Ở nông thôn, nhà nào cũng nuôi gà nuôi heo, vào mùa hè ruồi muỗi lan tràn.
Nhưng mà hiện tại có không gian của Mạc Như, mỗi buổi tối cô đều sẽ thu một đám, vì để người trong nhà có thể ngủ ngon, hàng xóm cùng người trong thôn đương nhiên cũng được hưởng lợi theo.
Trương Căn Phát nghe anh nói vẫn luôn bắt không ngừng, hai mắt lập tức sáng lên.
“Minh Dũ, mấy cái thành quả chiến đấu kia đâu?”
Chu Minh Dũ nói: “Ném cho gà ăn rồi, ai mà cất giữ mấy thứ đó chứ, quá bẩn.”
Ngay tức khắc, tâm trạng của Trương Căn Phát trầm xuống, mấy ngày nay ông ta đã phải chịu đựng quá nhiều cảm xúc thăng trầm, cảm giác như trái tim yếu ớt đến mức chịu không nổi một chút tra tấn nào.
Một đợt lương thực sản lượng cao này chưa kịp đuổi theo thì người ta đều đã năm ngàn, bảy ngàn, mười ngàn, thời điểm thu hoạch lương thực tái tạo lại nên không có gì hiếm lạ. Vì vậy ông ta chỉ có thể lấy thành quả diệt trừ bốn hại vào tay, nhất định phải đi tranh công, nếu không cái đại đội trưởng không có công lao gì như ông sẽ bị ghẻ lạnh. Một tên bí thư nho nhỏ của trấn Vọng Tiên kia đều có thể chạy đến sở quản lý lương thực ở trấn trên của bọn họ đảm đương chức vụ nhân viên thu mua, nếu như là chính mình thì đã sớm đi trấn trên làm cán bộ rồi!
Hai người giằng co trong chốc lát, Chu Minh Dũ không nhả ra, chỉ nói đã ném rồi, lập tức đi bận việc.
Tuy rằng trong lòng Trương Căn Phát vừa gấp vừa hận, nhưng cũng không còn cách nào, ông ta chắc chắn nhà họ Chu sẽ không đem thành quả chiến đấu vứt đi, nhưng phải nghĩ biện pháp để bọn họ nhổ ra mới được. Đừng thấy ông ta làm cái chức đại đội trưởng trông rất uy phong, thời điểm đối phó với gia đình nhà họ Trần, ông ta cũng nhảy nhót nguyên một nhà bọn họ từ trên xuống dưới vô cùng lợi hại. Nhưng khi đối phó với gia đình nhà họ Chu, cũng có xuất thân nông dân bần hạ giống như vậy thì ông ta lại lập tức không có ưu thế.
Chờ Trương Căn Phát đi rồi, Chu Bồi Cơ cười nói: “Tao nói này, bọn mày làm cách nào mà bắt được nhiều ruồi muỗi đến như vậy?”
Chu Minh Dũ nói: "Mày hỏi tao chi bằng mày đi hỏi mẹ tao đi.”
Có thể nói cho mày biết một cách dễ dàng như vậy sao? Biết bao nhiêu người vẫn còn tò mò muốn dò hỏi đấy.
Chu Bồi Cơ thật sự rất tò mò, đặc biệt là càng tò mò về Mạc Như hơn, nhưng mà hắn cũng không nghĩ đến những chuyện như xuyên không hoặc là những nơi dùng suy nghĩ để mở rộng như không gian. Người của thời đại này, chi bằng nói càng tin vào mấy thứ linh tinh như yêu ma quỷ quái thần tiên hiển linh. Ví dụ như nói người nào ở thôn nào là nhà ngoại cảm, có con mắt Âm Dương, hoặc là có thể mời đại tiên.
Chu Bồi Cơ nghe mẹ hắn nói, năm đó bà ngoại hắn thờ phụng Hoàng Đại Tiên, thật sự rất thần kỳ. Khi hắn còn nhỏ đi theo ba mình làm việc, biết được có một kẻ ngốc của một hộ gia đình nọ, đột nhiên có thể mời được thần, có thể nhìn thấy trước được rất nhiều thứ, ngay cả con cái nhà ai bị người nào bắt trộm đi đến nơi nào đều có thể nhìn thấy.
Cho nên hắn thật sự hoài nghi việc đồ ngốc kia đột nhiên tỉnh táo, hẳn là bị Hoàng Đại Tiên nào đó nhập vào người, hoặc có thể là cô ta mời được thần.
Chu Minh Dũ cùng Mạc Như đương nhiên không biết được suy nghĩ của hắn, chỉ cảm thấy nên cẩn thận gấp bội, cố gắng không để lại bất kỳ dấu vết nào mới được.
Chu Bồi Cơ cười nói: “Nếu như tao có nhiều như vậy thì tao sẽ bán cho đại đội trưởng, mày muốn có bao nhiêu cây thì cứ để dành đến lúc đó xây nguyên một viện đều đủ rồi. Ông ta vẫn còn tiền mà, mày cứ đòi ông ta mười đồng tiền, còn có phiếu mua vải, phiếu mua sắm hàng hóa, phiếu xin điểm.”
Thật ra, hiện tại ở nông thôn hàng năm cũng được phát phiếu vải, mỗi người được một mét vải mỗi năm, đội sản xuất tự thống nhất phát ra, những phiếu khác thì không có, mấy thứ kia là dành riêng cho thành phố, phiếu chỉ được sử dụng khi đã thống nhất mua bán với nhau. Ở nông thôn, có rất nhiều thứ đều là đều là lấy vật đổi vật, lấy đồ mình tự sản xuất để trao đổi cho nên không cần phiếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận