Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 770: Dạy dỗ (3)

Chương 770: Dạy dỗ (3)
Chương 770: Dạy dỗ (3)
Cũng có thể nói, Mạc Gia Câu không có một người nào có thể xin nghỉ phép, không đi làm nếu không có sự đồng ý của đại đội.
Cho dù không muốn công điểm nên không đi làm, cũng không được!
Trừ khi không bao giờ ăn cơm ở nhà ăn, nếu không thì phảỉ nghe đại đội sắp xếp.
Cho dù có bệnh tật,ốm đau, không thể động đậy được nữa thì mới có thể xin nghỉ.
Tôn Kiến Nga đứng ở cổng rào, hướng vào bên trong cười nói: “Sỏa Ni à, con làm món gì ngon thế? Đây còn có thể tự mình nấu nướng?”
Bà ấy trốn sau đống cỏ khô ngửi thấy mùi thịt xông khói và gà mái già, lúc này chỉ là biết rõ rồi, cố tình hỏi thôi.
Khói bếp bốc lên nghi ngút, từ xa có thể nhìn thấy, nếu có người ban ngày ban mặt dám nhóm bếp, cán bộ đại đội sẽ lập tức cho người đến đập nồi, tắt bếp.
Nhưng bà ấy nhìn Sỏa Ni ngốc bận bịu nửa ngày trời cũng không thấy một ai đến quản thúc.
Có vẻ như thật sự đã trở mình rồi.
Từ sau khi Mạc Như và Chu Minh Dũ đi, gia đình Mạc Thụ Kiệt rất nhẹ nhàng mềm mỏng, ngoài buổi tối đun chút nước uống, những lúc khác tuyệt đối không nhóm bếp, kiên quyết tuyệt đối không vi phạm quy tắc của đại đội.
Mà đại đội cũng không đến nhà ông ấy tìm phiền phức nữa, đi làm, nấu nướng, tất cả mọi thứ đều rất bình thường, thậm chí còn cho Mạc Thụ Kiệt đi giúp đại đội khác khám bệnh cho gia súc và thuần hóa chúng.
Rất nhiều người trong thôn nghĩ rằng, có thể sau này sẽ như thế mãi.
Mạc Như đáp: “Cũng không có gì, đội sản xuất của cháu ăn gà, cháu giữ lại một ít cho cha mẹ và các em ăn thử.”
Tôn Kiến Nga nuốt một ngụm nước bọt lớn, háo hức nhìn Mạc Như, đợi Mạc Như mở miệng mời bà ấy, kiểu như là “Thím à, thím vào thử chút đi.”
Kết quả Mạc Như vốn dĩ không có ý như thế, chỉ là đưa tay lên che nắng nhìn mặt trời, “Trời đứng bóng rồi, sao vẫn chưa về nhỉ?”
Tôn Kiến Nga nhìn chằm chằm hướng bếp lò, nuốt nước miếng: “Làm ruộng ở phía đông cũng không nhanh như thế đâu, ở đấy không có xe chở nước, phải gánh nước tưới đất.”
Mạc Như ừm một tiếng, thản nhiên nói: “Thím, vậy cháu bận chút việc nhà nhé.” Rồi xoay người đi vào nhà.
Tôn Kiến Nga thèm đến nổi không thể không theo cô vào nhà. Kết quả Mạc Như không mời cô vào cũng không đề phòng bà ấy sẽ theo vào, chỉ tiện tay đóng cổng rào vào, “keng”, một âm thanh như tát vào mặt Tôn Kiến Nga.
“ y yo!” Tôn Kiến Nga kêu đau.
Mạc Như sửng sốt, kinh ngạc nói: “Thím, sao thím lại đập vào cửa rồi?”
Tôn Kiến Nga: ... Rõ ràng là cô đụng phải bà già này mà!
Nhìn cũng không có chuyện gì, Mạc Như đi vào nhà.
Tôn Kiến Nga: ... Cô đâm vào bà, không đền không được, cũng không bảo tôi vào ăn miếng thịt ư? Cô sao lại thô lỗ thế chứ! Thật là ngu ngốc, khỏe rồi vẫn ngốc, cả đời không thay đổi được.
“Sỏa Ni, thím có chuyện muốn nói với cháu.”
Mạc Như đã đi vào bên trong sân, chỉ đành quay đầu hỏi chuyện gì.
Tôn Kiến Nga như được mời vào, bước vội vào sân nhấc chân bước vào phòng, “Vào phòng nói, ây yo, thím nghe thấy động tĩnh của nha đầu, vài ngày không gặp thật nhớ đứa trẻ này, thím vào xem xem nhé.”
Bà ấy vào phòng, nhìn thấy Mạc Ứng Sáng đang dỗ Chu Thất Thất, tiến lên sờ khuôn mặt của Chu Thất Thất, miệng cười: “ y, yo, bà cô mập mạp như thế, ăn gì ngon mà béo thế này? Cháu xem khuôn mặt này như cái bánh màn thầu to, trơn nhẵn à.”
Nhìn bà ấy muốn sờ mặt con gái, Mạc Như lập tức thay đổi sắc mặt, hét lớn một tiếng: “Đừng động đậy!”
Bà ấy luôn nhẹ nhàng nói chuyện, một âm thanh gầm bất thình lình như vậy, dọa Tôn Kiến Nga sợ run lên, “Ôi mẹ ơi, Sỏa Ni, cháu đây là làm cái gì thế?”
Mạc Ứng Sáng đương nhiên hiểu Tôn Kiến Nga hơn, vùa nãy, cậu cũng bị hoảng sợ, lúc này nhân lúc Tôn Kiến Nga chưa hoàn hồn, nhanh chóng bế Chu Thất Thất sang một bên.
Không để cho tay bà ấy lúc nào cũng xì mũi mà sờ vào trẻ.
Cậu nói: “Thím à, Thất Thất phải gọi thím là bà... đúng không?”
Tôn Kiến Nga chưa hiểu ý của cậu, “Đúng rồi, gọi thím là bà ba, làm sao?”
Mạc Ứng Sáng cười có chút gian trá, “Thím, gọi thím là bà ba, vậy thím làm bà không đưa chút tiền khấu đầu ư?”
Tôn Kiến Nga lập tức nhíu mày: “Tết nguyên đán đã qua được nửa năm, còn tiền khấu đầu gì chứ.”
“Tết có ghé qua, thím vẫn chưa đưa.” Còn sai Tiểu Bần Nông đến đây xin thịt thật xấu hổ.
Tôn Kiến Nga mặt biến sắc, quay đầu nhìn Mạc Như thì thấy cô đang mỉm cười rất nhiều, điệu bộ không đòi được tiền khấu đầu của con gái thì không thôi. Dọa bà ấy tìm cách nhanh chóng chuồn đi.
Chu Thất Thất nhìn sắc mặt bà ấy thay đổi, cảm thấy hay hay. Cô bé “ ư... ưm” đòi bò qua, “k...k”
Đứa trẻ phát âm một cách vô thức, mà Tôn Kiến Nga nghe như là đang đòi tiền khấu đầu vậy, bà ta vội nói: “ y yo, nhà thím còn có việc, đi trước đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận