Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 227: Mềm mại, dễ thương và mới mẻ (4)

Chương 227: Mềm mại, dễ thương và mới mẻ (4)
Chị ta lại nhớ ra lần trước về nhà mẹ đẻ, tuy rằng có cơm ăn nhưng không có trứng gà, mẹ chị ta nói thèm trứng gà, cả đời này không ăn được mấy quả trứng gà.
Trong lòng chị ta chợt thấy chua xót, chị ta nghĩ đến việc đổi ba quả hay là năm quả thì mẹ chồng cũng không cho mình, mẹ của mình cũng không ăn được.
Triệu Liên Anh thấy chị ta ủ rủ, lập tức đắc ý hừm một tiếng.
Lúc này, Trương Thúy Hoa từ trong phòng bước ra, cười nói: “Thím xem đứa trẻ này, chẳng qua chỉ có mấy quả trứng gà, nếu không phải vợ Út Năm sắp sinh, trong nhà không còn trứng gà cho nó ở cữ thì tôi còn cần đổi trứng gà làm gì? Đều là người nhà, cứ mang gà con về nuôi đi, dù sao chúng ta cũng không nuôi nổi nhiều đến thế.”
Trương Cấu nghe vậy cảm thấy ấm ức rồi chảy nước mắt, nói mình là kẻ ngu ngốc, còn ra ngoài đắc tội với người khác.
Mẹ chồng đúng là lú lẫn rồi.
Chị ta tức giận, ấm ức quay đầu nhìn về phòng của mình.
Mạc Như cũng từ trong gian phòng phía tây bước ra, cô đỡ eo: “Mẹ, con sắp ở cữ rồi còn ăn trứng gà gì chứ, ăn bát cháo gạo kê là được rồi. Đừng có nói thím Tư tốn kém, như thế không hay cho lắm.”
Đinh Lan Anh cũng cười.
Khóe mắt Triệu Liên Anh co lại, bà ta không đủ tự tin khi nói ta những lời châm biếm, dù sao bản thân cũng không có lý.
Bà ta thay đổi sắc mặt, cười: “Tôi nói mà, chắc vợ Út Năm còn hơn một tháng nữa là đến ngày sinh. Chỉ có mẹ chồng thương yêu con dâu, ở cữ còn được ăn trứng gà. Ngày trước chúng ta được ăn trứng gà, húp bát cháo lỏng là không tệ rồi.”
Trương Thúy Hoa cho con dâu ở cữ ăn trứng gà, Đinh Lan Anh và Trương Cấu đều có, ba ngày đầu mỗi ngày hai quả, bảy ngảy sau mỗi ngày một quả, ăn liên tục trong vòng mười ngày.
Đương nhiên, vợ Út Năm chắc chắn sẽ nhiều hơn, chưa sinh mà đã mỗi ngày đều phục vụ một quả rồi.
Trương Thúy Hoa cười nói: “Thím đừng có cười tôi, con dâu đều có người đàn ông của mình rồi, đâu cần đến lượt tôi thương yêu. Tôi thấy thím mới là như vậy, đợi Minh Thăng cưới vợ rồi, thím chắc chắn còn thích hơn bất cứ ai.”
Triệu Liên Anh cười ha ha: “Vợ của mình thì tự mình thương, tôi chả bận tâm. Chị dâu hai! Em bắt bốn con gà con.” Rồi bà ta quay đầu nói với Nê Đản Nhi: “Nê Đản Nhi! Đi thôi, cùng bà nội bốn đi lấy vài quả trứng đến đây.”
Trương Thúy Hoa la to: “Không cần đâu, thím khách sáo như thế làm gì, chẳng phải là người một nhà sao?”
Triệu Liên Anh nói: “Không phải người một nhà thì tôi đã chẳng đến bắt, đây chẳng phải là để dành cho vợ Út Năm ở cữ à.”
Lát sau, Nê Đản Nhi mang tám quả trứng gà về đưa cho Trương Thúy Hoa.
Trương Thúy Hoa nói: “Cho mẹ con bốn quả, cho thím Ba của con bốn quả.”
Nê Đản Nhi ngơ ngác, còn có chuyện tốt này ư?
Nê Đản Nhi chạy như bay mang trứng gà đến cho Trương Cấu, sau đó chạy thật nhanh về nhà: “Mẹ, trứng gà bà nội cho có phải là có thể luộc ăn rồi?”
Trương Cấu vốn đang ở trong phòng ấm ức, nhìn thấy Nê Đản Nhi đặt bốn quả trứng gà lên trên giường đất, chị ta bỗng chốc ngẩn người.
Chị ta đưa tay sờ bốn quả trứng gà một hồi lâu, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.
Thực ra, Trương Cấu bắt đầu nhớ lại chị ta chưa từng ăn trứng gà một lần nào ở nhà mẹ đẻ.
Đương nhiên là có trứng gà, nhưng đều phải để dành cho ba mẹ ăn, bởi vì ba làm việt mệt nhọc nên cần ăn chút gì đó ngon, còn mẹ thì cả ngày mang thai, mẹ luôn nói trong bụng có bầu em trai, muốn cho em trai ăn.
Kết quả là hết lần này đến lần khác đều là em gái.
Thỉnh thoảng chị ta nghi ngờ có phải là vì ăn trứng gà nhiều nên những em trai đó đều biến thành em gái, nếu không thì tại sao mẹ chị ta khi mang thai đều là em trai nhưng đến khi sinh ra thì là em gái?
Chị ta suy nghĩ giây lát rồi giữ lại bốn quả trứng gà, lần sau về nhà mẹ đẻ thì mang về cho mẹ.

Mạc Như giữ lại năm con trong số hai mươi bốn con gà con, những con khác đều bị người ta đổi đi rồi. Mặc dù sau đó có người muốn đưa sáu quả tám quả nhưng Trương Thúy Hoa đều không đồng ý, đồng ý cho ai trước thì người đó đổi trước, không có tăng giá ngay tại chỗ.
Như vậy thì người đổi được vui mừng, người không đổi được cũng thấy phục, đương nhiên uy tín của Trương Thúy Hoa cũng tăng thêm một điểm.
Có được mấy con gà con này, Mạc Như càng hăng hái bắt sâu bọ, hiện tại ngoài việc buổi sáng ra ruộng bông hoàn thành nhiệm vụ thì cô còn bắt sâu bọ trên cây ở nhà mình và trong thôn.
Nhất là một số cây du, cứ đến mùa hè là sâu bọ chồng chất, một số sâu bọ nhỏ màu vàng xanh dày đặc rất đáng ghét, có vài con còn có cánh, bu bám người khiến người khác trở tay không kịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận