Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 810: Thẩm nữ và thăng cấp

Chương 810: Thẩm nữ và thăng cấp
Chương 810: Thẩm nữ và thăng cấp
Tường sân nhà bọn họ cao hơn những nhà khác, gian nhà chính được bao quanh bởi sân, bên ngoài có hàng rào cao che chắn tầm nhìn và cách âm. Khi cửa sân đóng lại, trong nhà có nói gì thì bên ngoài cũng thực sự không nghe thấy.
Khi đi đến cửa phòng, Chu Thất Thất dường như biết mình sắp bị la mắng nên ôm chặt cổ của Chu Minh Dũ, bắt đầu: “Ba, ba!”
Chu Minh Dũ nói: “Vợ, hay là em vào phòng thay đồ đi, anh tắm rửa cho con bé.”
Anh nhìn thấy con gái ngoài cơ thể ướt nhẹp ra, không có chỗ nào khó chịu, không có dáng vẻ sợ hãi như những đứa trẻ bình thường khác rơi xuống sông.
Mạc Như hiếm khi lạnh lùng với anh: “Anh Út Năm, anh đừng không có quy tắc như thế, mau tắm rửa rồi thay đồ cho con bé đi.”
Sau đó xét hỏi một trận.
Đi vào phòng, Mạc Như thay áo quần trước, Chu Minh Dũ tắm rửa sạch sẽ cho con gái, thay chiếc quần sạch sẽ, mặc tã, quấn khăn rồi ẵm lên giường đất.
Lúc tắm, anh phát hiện chiếc vòng ngọc trên cổ Chu Thất Thất mất rồi cũng không quan tâm, mất rồi thì thôi, mất rồi càng tốt, anh cố ý không nhắc nhở Mạc Như.
Chu Thất Thất thấy sắp được đặt lên giường đất, lập tức tay chân ôm lấy cổ anh: “... Mẹ... đánh.”
Chu Minh Dũ thấy cô bé rơi xuống sông không sao, giờ lại hoảng sợ khuôn mặt mũm mĩm run cầm cập, anh thấy thương nên nói với Mạc Như: “Vợ, anh thấy hay thôi đi, con bé còn nhỏ cũng không hiểu gì.”
Mạc Như: ... Anh biết cái gì mà bảo thôi đi?
Cô thay đồ, lau tóc, tiến đến chọc ngón tay vào Chu Thất Thất: “Ngồi yên.”
Chu Minh Dũ đỡ Chu Thất Thất ngồi yên.
Chu Thất Thất trừng đôi mắt to đen láy nhìn Mạc Như, đôi mắt to ngấn nước lúc này không khỏi có chút rưng rưng, ​​giọng nói càng trở nên dịu dàng hơn: “... Mẹ!”
Mỗi lúc cô bé nhìn cô và gọi mẹ thì Mạc Như có cảm giác tan chảy, lúc này chỉ có thể cứng rắn: “Gọi mẹ cũng vô ích, mẹ hỏi con, đã có chuyện gì xảy ra?”
Chu Thất Thất nhìn cô với vẻ mặt mẹ nói gì con nghe không hiểu.
Mạc Như: “Chẳng phải con chưa biết đi sao? Sao lại đột nhiên đi vững như thế, bàn chân nhỏ bé rất có sức.” Cô chỉ vào bàn chân nhỏ của Chu Thất Thất.
Cô đã hỏi Cúc Hoa, Cúc Hoa nói em đi… rơi xuống sông.
Chu Thất Thất dường như có vẻ hơi ngượng ngùng nên rút cái chân mũm mĩm về phía mình.
Chu Minh Dũ: “Vợ, em nói con gái biết đi rồi à? Con gái, con biết đi rồi sao?”
Trước đây, cô bé hoàn toàn chưa biết đi, đứng cũng không vững, Chu Minh Dũ cảm thấy không thể nào.
Mạc Như: “Anh nghĩ là Cúc Hoa nói dối à? Hay là em hoa mắt? Hay là anh cho rằng con bé bị người khác ẵm vứt xuống sông?”
Chu Minh Dũ: “...Chắc chắn không phải là người khác ẵm đi rồi.”
Mạc Như: “Vậy chẳng phải xong rồi sao.”
Chu Minh Dũ vẫn vởi vẻ mặt không dám tin: “Thất Thất, con tự đi đến đó à?”
Chu Thất Thất lắc đuầ: “...Phụt ... đánh...”
Mạc Như: “Mẹ đánh con chưa? Một ngón tay mẹ cũng chưa động vào.”
Chu Thất Thất đưa ngón trỏ lên gõ vào trán, thân hình mũm mĩm ngã ngửa ra sau.
Đây là cách Mạc Như chơi với cô bé thường ngày.
Mạc Như: ...
Chu Minh Dũ cười to ha ha: “Được rồi, được rồi, con bé còn nhỏ cũng không hiểu chuyện, nói đạo lý nó cũng không hiểu.”
Mạc Như: “Sao nó nghe không hiểu được? Anh không thấy con bé muốn nói đạo lý với anh à?”
Để không bị đánh, cô bé làm nũng, tỏ vẻ dễ thương, nói đạo lý, ai tin đây là con bé mười mấy tháng?
Đúng là ba ngốc.
Chu Thất Thất lạch cạch một hồi rồi bò đến trước mặt Mạc Như, vịn vào áo quần cô rồi đứng dậy, bàn tay nhỏ bé ôm lấy cô: “Mẹ… phù… đánh”
Cô bé cố gắng nhón chân muốn hôn lên mặt của Mạc Như, bởi vì không đủ cao nên vùi đầu vào ngực hôn liên tiếp, rồi lại bắt đầu hí hoáy áo quần của Mạc Như đòi bú sữa.
Mạc Như: “Chu Thất Thất, mẹ muốn nói chuyện nghiêm túc với con.”
Chu Thất Thất: “Đói... sữa...”
Mạc Như: “Không được, phải phạt con không được bú sữa.”
Chu Thất Thất: “Ơ?”
“Ào ào” một tiếng, một vũng nước trên giường đất.
Mạc Như và Chu Minh Dũ ngẩn người.
Mạc Như: Giở chứng rồi đúng không, lại còn tè trên giường đất làm người khác tức chết.
Cô đưa lòng bàn tay lên... rồi làm thành nắm đấm... ngón trỏ duỗi ra, định ngắt trán Chu Thất Thất.
Chu Thất Thất nắm lấy tay cô, anh há miệng cho vào miệng.
Chu Minh Dũ: “Vợ, không phải con gái tè lên giường đất.”
Mạc Như rút ngón tay lại: “Vậy thì là làm sao?”
Chu Minh Dũ: “Em xem, cái quần nhỏ của nó đâu có ướt.”
Mạc Như cúi đầu nhìn, quả nhiên không ướt, đã có chuyện gì?
Thấy bọn họ vui đùa thích thú, Chu Thất Thất cũng khom lưng nhìn phía dưới của mình, kết quả hai chân không đủ lực: “Ầm”, cắm đầu xuống giường đất, cũng may Chu Minh Dũ nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô bé, nếu không thì đảm bảo cô bé sẽ rơi xuống đất.
Mạc Như: ... Nhờ có ba mẹ trông chừng, nế mà rơi xuống đất thì trách ai đây.
Cô muốn cho Chu Thất Thất vào không gian để tự kiểm điểm, đột nhiên phát hiện có điểm bất thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận